Edit: Nguyen_Khanh
Làn da của Draco rất tốt, co dãn mà trơn mịn.
Ngón tay của tôi sờ soạng từng tấc trên lưng cậu, mơ hồ xúc động: “Cậu béo!”
Động tác của Draco dừng lại, nói: “Cái gì?”
“Cậu béo hơn” Tôi sung sướng sờ soạng khắp lưng rồi đến trước ngực Draco. Da cậu quả thực rất mềm mại, cơ thể mỏng manh phập phồng theo mỗi nhịp hô hấp “Tớ còn nghĩ sẽ không thấy được xương sườn của cậu nữa này!”
“Sylvia…” Draco nói, “Cậu có cần sát phong cảnh như vậy không?”
Tôi lẩm bẩm một tiếng, đặt tay lên vùng cổ của cậu ta.
Cậu rướn người lên hôn nhẹ nhàng thái dương của tôi. Cảm giác này…tốt lắm, tôi cảm thấy được sự trân trọng của Draco dành cho tôi.
Sau đó chân cậu ấy chen vào giữa hai chân tôi.
Đến lúc rồi sao?
Tôi mơ hồ và mê man nhìn nóc phòng tối đen. Sự mơ hồ, khẩn trương, sợ hãi, có chút cảm giác kỳ quái cùng chút gì đó bi thương trộn lẫn vào nhau, làm lòng tôi rối loạn.
Tôi đang chờ thời khắc đó.
Thật lâu sau, khi tôi bắt đầu cảm thấy kỳ quái, Draco rốt cục lên tiếng.
“Này…có thể bật đèn không?”
Tôi thắp một ngọn đèn nhỏ trên đầu giường. Nhờ ánh sáng từ ngọn đèn, tôi trông thấy mặt Draco đỏ bừng, đầu nghiêng qua một bên không nhìn vào tôi.
Được rồi, tôi hiểu rồi!
Tôi nhịn không được mà bật cười.
Sắc mặt Draco càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, tựa hồ ngay lập tức sẽ bạo phát.
Tôi ngừng cười, nghiêm túc an ủi hắn: “Uhm…thật ra…lần đầu tiên không tìm thấy cũng rất bình thường, tớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-harry-potter-mau-den-mau-xam/1774287/quyen-4-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.