Tôi có chút sợ hãi, cũng có chút phẫn nộ.
Tôi hết sức kềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình “Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến đây! Vì cái gì mà các người làm như gặp kẻ thù vậy?”
Đám phù thủy có mặt nhìn nhau nhưng không có kẻ nào trả lời vấn đề của tôi.
”Sylvia!” Sirius dùng đôi mắt xám giống tôi nhìn tôi “Vào năm học thứ ba, cháu gọi tôi là gì?”
Tôi trừng mắt nhìn Sirius mà không thể tin được. Nhưng Sirius không hề biểu hiện ra bất cứ biểu cảm gì, vẫn bình tĩnh nhìn tôi.
”Knight.” Tôi nghiến răng nói ra cái tên này.
Sirius hơi lộ ra một nụ cười.
”A, xin chào, Sylvia.” Hắn hướng tôi chào hỏi. Sau đó nhìn những người khác, gật gật đầu nói: “Là con bé.”
Có một vài phù thủy có vẻ thả lỏng nhưng một vài người khác vẫn còn có vẻ nghi ngờ.
”Vậy cũng chưa chắc, Sirius.” Mắt điên Moody lên tiếng.
”Tốt lắm! Ý anh là tôi nhận lầm?” Sirius không nhanh không chậm nói.
”Nhầm lẫn hay không thì đợi một lát nữa sẽ biết!” Moody gõ gõ đũa phép của hắn “Expecto Patronum!”
Một thần hộ mệnh màu bạc từ trên đỉnh đũa phép xuất hiện, xuyên qua vách tường đi mất.
Trong phòng lại lâm vào một mảnh trầm mặc. Không biết qua bao lâu, có vài phù thủy thường xuyên xem đồng hồ.
”Hết một giờ rồi.” Một phù thủy nói.
”Không có biến hóa, đúng không?” Sirius phụng phịu nói.
”À, được rồi! Đúng là người anh biết.” Moody thanh âm thô nói, “Tôi xem như hiểu được rằng... mọi người đang ngồi ở đây đều không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-harry-potter-mau-den-mau-xam/1774331/quyen-5-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.