Sirius nhíu mày thật chặt, khóe miệng có hơi giật giật, hình như là nghĩ ra thứ gì đó đáng ghét vô cùng. Một lát sau chú nói: “Được rồi! Nếu là ý muốn của cháu, cháu có thể biến nhỏ. Nhưng mà…có thể bay hay không thì chưa chắc đâu!”
Học phép Animagi, có người dạy cùng tự học là hoàn toàn khác biệt. Nếu như nói trong kỳ nghỉ hè, tôi chỉ có thể luyện tập trong mơ hồ như dòng suối nhỏ. Như vậy, sự hướng dẫn của Sirius chính là mở cho tôi một cái kênh đào, biến dòng suối nhỏ mơ hồ của tôi thành một dòng sông lớn.
Thời điểm tôi rời khỏi văn phòng của Sirius, nhờ sự hướng dẫn của Sirius, tôi đã có chút ít cảm giác. Sirius vụng về ra sức khích lệ tôi, chú nói tôi có thiên phú bẩm sinh.
Đương nhiên, tôi cũng tự biết lấy bản thân có bao nhiêu cân lượng. Tổ hợp bốn người Đạo tặc khi chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, tự học thành tài, đấy mới gọi là thiên tài. Vì muốn làm tốt, tôi đã chuẩn bị rất lâu, thực sự rất đáng giá, tôi cảm thấy vô cùng thú vị.
Cuối tuần, Nhà Slytherin bắt đầu việc tuyển chọn thành viên cho đội Quidditch.
Draco cho rằng tôi nên đi xem, tôi kiên quyết cự tuyệt. Suốt một tuần bận rộn, tôi cảm thấy không có gì quan trọng hơn việc nhàn nhã đọc sách trong phòng mình.
“Cậu giống dơi lắm rồi đấy!” Draco vừa mặc đồng phục của đội vừa nói, “Cậu phải biết so với mấy quyển sách của cậu thì tớ đáng thưởng thức hơn nhiều…”
Tôi không thể không nói một việc. Cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-harry-potter-mau-den-mau-xam/1774356/quyen-5-chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.