Vầng trăng chậm rãi xuất hiện trên không trung. Lupin thay một cái áo choàng rộng thùng thình, chuẩn bị vượt qua kỳ trăng tròn trong tầng hầm.
Tôi tạm biệt Lupin. Lúc đi ngang qua phòng của Harry thì thấy cửa phòng mở toang. Harry dang rộng tay chân nằm bất động trên giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào trần nhà.
Nghĩ nghĩ, tôi đi vào.
"Harry?"
Cậu ấy ngồi dậy, miễn cưỡng mỉm cười, "À, Sylvia…"
Tôi nhìn kỹ cậu ấy từ đầu đến chân. Cậu ấy mặc một cái áo Tshirt nhăn nhúm và một cái quần bò màu lam, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xanh biếc có quầng thâm đen xung quanh.
Cậu ấy trông có vẻ giống như một người mang đầy tâm sự, chẳng có dáng vẻ vui mừng khi đã cứu được cha của bạn thân cả.
Tôi kéo một cái ghế rồi ngồi xuống đối diện cậu ấy.
"Trông cậu có vẻ không ổn!" Tôi nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có muốn nói cho tớ biết không?"
Harry miễn cưỡng nhếch miệng, có vẻ cũng không muốn trả lời.
"Là vì giấc mộng kia? Lupin đã nói cậu có vẻ rất không ổn từ lúc đó!" Tôi nhíu mày, "Nghe này Harry, tớ không rõ rốt cuộc cậu đang lo lắng chuyện gì. Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, cậu cứu tiên sinh Weasley tiên sinh, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"
"À…" Harry yếu ớt trả lời, "Không liên quan gì đến chuyện đó…"
"Này! Mong cậu đừng xem thường năng lực quan sát của một Slytherin. Tớ cũng không phải là Ron, kẻ ở cùng một phòng vẫn chẳng thể nhận ra sự khác thường của cậu!". Tôi bĩu môi, "Còn nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-harry-potter-mau-den-mau-xam/1774414/quyen-5-chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.