"Oáp~"
Thiếu nữ nheo mắt lại, buồn ngủ ngáp một cái. Ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ chạm vào khoé mắt, lau đi giọt nước mắt mông lung. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc kính râm rồi lôi kéo hành lí trong tay, đi ra khỏi sân bay.
"Muộn rồi muộn rồi, đây là trận bán kết rồi...Lông Mày Toẽ nghe chừng tức giận lắm..."
Kazuha buồn bực trạc trạc má, đứng bên ngoài đợi xe tới đón.
___
Bên kia, trận đấu đang diễn ra rất ác liệt. Murasakibara nhẹ nheo mắt lại, nhìn các cầu thủ của Seirin một bộ tinh thần dâng cao, bỗng dưng ác độc cười.
Hắn sẽ cho bọn chúng biết, bóng rổ là môn thể thao tàn nhẫn như thế nào!
Luyện tập chăm chỉ, niềm tin, sự nỗ lực...hắn sẽ nghiền nát tất cả!
Kazuchin năm đó phấn đấu cỡ nào, tin tưởng cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào....
Đâu phải cố gắng là nhận được thành quả đâu!
Hắn nhịn không được muốn xé rách khuôn mặt chúng, nhịn không được ý nghĩ ác độc nảy sinh, chán ghét sự tin tưởng quyết tâm của bọn chúng!
Nhìn đi, Kazuchin, tớ thay cậu nghiền nát bọn chúng!
Tớ thay cậu, thực hiện giấc mộng năm đó.
Tớ sẽ thay cậu----làm tất cả!
Khí thế bỗng dưng thay đổi, đôi mắt biếng nhác kia đột ngột trở nên sắc bén. Ánh sáng lạnh ánh lên trong đôi mắt tím nhu hoà, lạnh lẽo và sắc nhọn khiến người khác ghê rợn.
"Không biết bóng rổ là rất không công bằng sao? Rổ cao đến tận 3m, nhưng các người đủ năng lực để úp rổ sao?"
【Có lẽ thật sự là vậy, tớ không đủ khả năng để chơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-kuroko-no-basket-tia-chop-thu-bay/1390104/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.