"Là sự thật, Kazuha." Akashi nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nói: "Chúng tớ, giam cầm cậu."
Sau khi nói xong, hắn ra hiệu cho tất cả mọi người cùng ra ngoài. Cô ngây ra như phỗng nhìn cánh cửa bị đóng lại, móng tay đâm sâu vào da thịt lúc nào không hay.
Không gian tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, áp lực và tràn đầy nặng nề.
Thật lâu sau, một giọng cười lanh lảnh cất lên, thanh thuý, giòn giã khiến người khác mê say.
"Ngu xuẩn."
Nhẹ nhàng phun ra hai chữ, cô ngừng cười, vươn tay ra lau sạch nước mắt còn vương trên mặt đi.
Giam cầm?
Đùa cái gì vậy! Từ lúc nào mà cô lại...chật vật đến vậy?
Thật buồn cười!
Cắn răng ẩn nhẫn cảm xúc bùng nổ, cô hít một hơi thật sâu. Thế nhưng cứ khi nhắm mắt lại liền nhớ đến nụ cười tự tin đó của họ, Kazuha không biết lấy sức lực từ đâu vung tay lên, đánh rơi bình hoa cổ trên bàn xuống.
Nhìn mảnh vỡ bén nhọn trước mặt, cô hờ hững quay mặt đi.
Bỗng chốc, người con gái với thứ cảm xúc không thể tin, đau đớn, bi ai kia hoàn toàn biến mất. Còn lại, chỉ là sự hờ hững mà thôi.
Thế nhưng dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh đó...ai biết được con người kia đang nghĩ gì?
Sinh ra trong đại gia tộc, tất cả mọi người đều học được cách nguỵ trang chính mình. Cho dù có đau đớn hay thất vọng, tất cả, sẽ không bao giờ để lộ trên mặt!
Đôi mắt đỏ nhắm chặt lại, khi mở ra đã trở nên lạnh nhạt không gợn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-kuroko-no-basket-tia-chop-thu-bay/470088/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.