-Selena quay về đi, đừng bỏ đi lâu như vậy! Selena....
Bật người dậy giữa đêm, Selena dùng tay vuốt trán đầy mồ hôi của mình. Ngồi co mình vào một góc, cảm giác buồn bã vì nhớ nhà làm cô không thể nào tiếp tục ngủ được liền đứng dậy đi ra ngoài
Bầu trời đã chuyển sang màu cam nhạt, mặt trời đã ló rạng ở đường chân trời phía xa. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền bỗng chốc tạo cảm giác yên bình cho người chứng kiến
-Tại sao cậu lại đi Minoa?- lão bộc giúp Selena đi trên chiếc thuyền này hỏi cô. Mới sáng sớm người ông đã nhễ nhại mồ hôi, ở phía cuối đuôi tàu người người đang giúp nhau tháo dỡ hàng hóa. Có vẻ đã gần cập cảng.
-Thành Troia sẽ bị Hittite chiếm đóng trong một ngày không xa. Tôi trốn thoát từ doanh trại Hittite, tôi là... ừm... người Ai Cập- nói ra lời này, Selena có chút nghẹn họng. Người Ai Cập à, cô thậm chí chỉ mới đặt chân đến đó vài ngày
-Tôi hộ tống công nương Ai Cập đi Minoa, trên đường đi thì bị người Hittite bắt, may mà công nương đã trốn thoát được, có vẻ như đã đến Minoa rồi- nói dối một cách trắng trợn, Selena lấy con ấn của vị sứ thần hôm bữa đưa ra cho lão bộc xem để chứng thực lời nói của mình. Lão cũng không hỏi thêm gì, gật đầu lấy khăn lên lau mồ hôi
-Cậu giúp tôi tháo hàng được chứ? Theo tốc độ hiện tại, thì tới chiều ta có thể cập cảng rồi
-Được- nói rồi Selena buộc chặt lại thắt lưng, lấy cục than
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-nu-hoang-ai-cap-xuyen-den-yeu-hoang-tu-hittite/1033761/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.