Nến tắt, hai người ngồi ngắm trăng dưới hiên nhà, ở giữa là dĩa bánh tròn tròn, đầy đủ màu sắc khác nhau.
Trong viện Thuận Hoa lúc này không còn bất cứ ánh sáng nào khác, chỉ có mặt trăng len lỏi vào trong.
Mẫn Hi bốc lấy một cái, từ từ cắn nhẹ, tận hưởng hương vị tan trong miệng một cách thoả mãn.
- Ủa, nếu ngươi biết ta là ma trước rồi thì hồi nãy ngươi hốt hoảng cái gì?
"Cho đúng kịch bản." - Hắn nhún vai.
- "Ta đọc ngôn tình, cái thể loại tình người duyên ma ấy, mấy anh hay mấy cô mà biết người bên gối mình thuộc về cõi âm đều sẽ như vậy mà, phải không?"
Y thở dài, chịu thua với tên nhóc nhà mình.
Đến bây giờ y vẫn không biết hắn có tổng cộng bao nhiêu cuốn ngôn tình trong thư phòng nữa.
Nó nhiều đến mức đếm không xuể, quản không xong, vậy mà hắn nhớ rõ tên từng cuốn một mới hay.
Phải thừa nhận là Mẫn Hi có nhiều khả năng người bình thường không có được, chẳng hạn như học thuộc siêu nhanh.
Hồi đó ra ngoài giao hắn học 3 trang trong lúc chờ, vậy mà khi quay lại hắn thuộc cả cuốn rồi, cứ như hắn đọc lướt qua là thuộc rồi ấy.
- Nhưng mà ai dạy ngươi trang điểm thế? Ta tưởng lúc ngươi còn sống, người ta rất ghét việc nam nhân ẻo lả?
"Mẹ của ta." - Mỗi lần nhắc tới người phụ nữ này, y chạnh lòng, giọng cũng dịu xuống.
- Thừa Ninh Hoàng Hậu à?
"Ừ." - Hoàng Ngự Vũ đột nhiên giật mình.
- "Khoan, sao ngươi biết mẹ ta?"
Mẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phong-bat-du/420323/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.