Editor: Voicoi08
Trời đổ mưa rồi.
Ở thành phố Nam Thanh thì bốn mùa đều không có tuyết, vào ngày đông mà có mưa thì chính là lúc lạnh nhất.
Du Thanh Quỳ đứng ở trước cửa sổ nhìn trời mưa to bên ngoài, cô nghĩ đêm qua Thời Diệu gọi điện thoại cho cô.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.”
Giọng nói của cậu giống như vẫn quanh quẩn bên tai.
Lúc đó cô nói gì? Hình như cô không nói gì cả, bởi vì cả người cô đều ngây ra rồi.
“Qùy Quỳ, hôm nay cháu muốn ra ngoài à? Bên ngoài mưa to như vậy hay là cháu đừng đi nữa.” bà ngoại đi từ phòng ngủ ra, thấy Du Thanh Quỳ đang đứng trước cửa sổ thì nói.
“Cháu đã đồng ý với bạn học là sẽ đi qua.” Du Thanh Quỳ đeo túi lên vai, cầm ô đi ra ngoài.
Nếu là thường ngày, nói không chừng Du Thanh Quỳ có thể vì thời tiết không tốt mà không đi. Nhưng mấy hôm nữa Thời Diệu sẽ ra nước ngoài, hai ngày này cô vẫn muốn đi.
Có thể bởi vì thời tiết không tốt nên trong thang máy cũng có rất ít người.
Du Thanh Quỳ ra khỏi thang máy, đứng ở cửa tòa nhà mở ô.
“Du Thanh Quỳ.”
Du Thanh Quỳ mới bước nửa bước chân ra bên ngoài, cô không thể tin được mà nhìn về phía bên cạnh.
“Thời Diệu, anh, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đón em.” Thời Diệu lười nhác tựa vào xe của người khác, không biết cậu đã đứng đó đợi bao nhiêu lâu. Cậu đứng thẳng người lại, đi về phía Du Thanh Quỳ.
“Anh đến lúc nào? Sao anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuc-cung-ao-cuoi/1759470/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.