Du Thanh Quỳ ôm hộp đồ chuyển phát về nhà, đây là bé 21 ba mua rồi chuyển đến trường học cho cô.
“Mẹ, con về rồi.”
Du Thanh Quỳ cẩn thận để hộp đồ ra phía sau lưng.
Mẹ cô đang tra tài liệu chăm sóc hoa, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ “Ừ.” Một tiếng.
Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ tay nhẹ chân chạy về phòng sách.
“Meo meo.” Con mèo nhỏ đứng trên chỗ kệ để chiếc hộp đựng băng dán, băng dán bên trong rơi đầy xuống đất.
“Giảo Giảo, sao em lại gây họa thế.” Du Thanh Quỳ kêu lên một tiếng, vội vàng ôm con vật nhỏ này xuống. Cô rất đau lòng nhìn băng dán lộn xộn dưới đất.
Cô sắp khóc….
Du Thanh Quỳ rất tức giận, cô không biết làm sao nói với Giảo Giảo: “Giảo Giảo, em có biết em làm như vậy là không đúng không, em biết lỗi của mình chưa?”
Giảo Giảo xoay vòng tại chỗ, sau đó thoải mái nằm lên chân Du Thanh Quỳ.
“Phục em rồi….” Du Thanh Quỳ ôm con vật nhỏ lên, đi ra khỏi phòng sách, ném Giảo Giảo vào phòng ngủ của cô.
Du Thanh Quỳ trở lại phòng sách, nhặt hết những băng dán bị Giảo Giảo làm rơi lộn xộn lên. May mắn là Giảo Giảo chỉ nghịch ngợm làm băng dán rơi xuống thôi chứ không dùng móng vuốt cào hoặc răng cắn lên. Mặc dù băng dán rất lộn xộn nhưng cũng không bị hỏng. Du Thanh Quỳ nhặt hết băng dán lên, sau đó phân loại hết lượt.
Du Thanh Quỳ dọn dẹp xong hết chỗ băng dán này mất nửa giờ đồng hồ. Cuối cùng, cô nhặt chiếc băng dán cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuc-cung-ao-cuoi/1759486/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.