Editor: Voicoi08
Gần đây Thời Diệu liên tục thức suốt đêm để đuổi bản thảo, ban ngày còn phải đến trường, thật sự có chút ‘ăn không tiêu’, vậy nên gần đây khi đến lớp cậu luôn nằm sấp trên bàn học ngủ. Buổi trưa hôm nay, ngay cả cơm cậu cũng chưa ăn đã làm tổ trên ghế sofa trong phòng vẽ tranh đánh một giấc.
Ngủ đến nỗi đầu phình to ra.
Di động vang lên, cậu cũng lười phải nhìn, cậu tiếp tục lật người ngủ tiếp.
Lâm Tiểu Ngộ nhìn hết một giờ học, sau giờ học nhanh chóng thở hổn hển chạy đến, cô đẩy cửa phòng vẽ tranh thì không mở được, Thời Diệu sợ người khác làm ầm ĩ khiến cậu không ngủ được nên đã khóa cửa rồi. Lâm Tiểu Ngộ dùng sức đập cửa: “Cậu nhỏ, cậu nhỏ, cậu nhỏ.”
Thời Diệu không nhịn được thở dài một tiếng.
“Đến đây. . . .” cậu cào cào mái tóc, lúc đứng dậy thuận tay cầm luôn điện thoại di động lên, đèn xanh báo hiệu trên điện thoại của cậu đang báo hiệu không ngừng.
Cậu vừa mở điện thoại đọc tin nhắn, vừa đi ra ngoài mở cửa.
Lúc cậu nhìn thấy ảnh chụp của Du Thanh Quỳ, bước chân nhanh chóng dừng lại.
Trang Phi Dương không chỉ gửi ảnh chụp cho cậu mà còn kèm theo một câu nói: “Yên lặng, không nói. Mặc ít đồ, mình giúp cậu kiểm hàng trước, chắc cũng đạt đến trình độ nào đó đi.”
Cửa phòng vẽ tranh ‘rầm’ một tiếng bị dùng lực kéo ra.
“Cậu nhỏ. . .”
“Bây giờ Du Thanh Quỳ và Trang Phi Dương đang ở đâu?”
“Ở trên văn phòng của trường. Thầy giáo đang bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuc-cung-ao-cuoi/1759494/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.