Đông Phương Bất Bại cảm thấy hô hấp của Địch Vân trở nên thô trọng, cánh tay trên lưng y cũng ôm chặt vài phần. Y trong lòng không yên, ngón tay cũng có chút run rẩy, theo lam sắc trường bào của người nọ chậm rãi trượt xuống.
“Đông Phương……”
Địch Vân nhìn người gần trong gang tấc, hơi thởđối phương nhẹ nhàng phất ở trên mặt, có chút ngưa ngứa, khiêu khích nhẫn nại của hắn.
Trong phòng thực tối, tuy rằng so với vừa rồi đã thích ứng được một chút hắc ám, nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng. Địch Vân mơ hồ thấy được người ở phía trên hai má hơi phiếm hồng. Còn cóđôi con ngươi lưu quang chuyển động, phá lệ hoặc nhân.
Địch Vân kinh ngạc mà nhìn, Đông Phương Bất Bại thấy hắn vẫn nhìn mình lại khẩn trương đến không nói nên lời, nhất thời đảo mắt đi, cúi đầu đem mặt chôn ở cổđối phương.
“Làm sao vậy?”Địch Vân cảm thấy có chút kỳ quái không khỏi hỏi. Bên tai là tiếng hô hấp hỗn độn của Đông Phương, vài sợi tóc dài rơi trên áo hắn. Chỉ là lúc này mở miệng nói chuyện mới phát hiện thanh âm bản thân cũng bắt đầu lăng loạn, còn mang theo điểm khàn khàn.
Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, Địch Vân liền cảm thấy người nọ hướn lỗ tai mình thổi một hơi, quả làđòi mạng a, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy. Mà tay Đông Phương Bất Bại ở trên người hắn như có như không mà châm hỏa. Trong đầu nóng lên, hạ thân cũng có phản ứng.
“Đông Phương.”Địch Vân muốn y đứng lên, nhưng cánh tay bất giác đem người nọôm càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuong-bat-bai-chi-bat-phong-do/374960/chuong-43.html