Thiết Phi Long hoảng hốt chạy trốn không có chút thời gian để thở, nhìn thấy người kia khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cả người liền cương cứng đứng tại chỗ. Sắc mặt Thiết Phi Long biến hóa không lẽ mình phải chết như vậy sao, không muốn a, mình mới chỉ lấy được Thiên Lang kiếm phổ trong tay đệ đệ, còn chưa kịp cẩn thận kiểm tra nếu cứ bị gϊếŧ như vậy không phải là oan uổng lắm sao.
Hắn sờ lên ngực mình nơi còn đang che dấu cuốn kiếm phổ nóng hổi vừa tìm được, đối với nữ nhi mình chưa từng thấy qua cùng đầy thống hận, nếu không phải nha đầu chết tiệt kia thì mình sao lại thành như vậy?
Đợi địch nhân tấn công mệt mỏi Đông Phương mới mở quạt ra, ánh mắt nhìn hắn chật vật không chịu nổi: "Thiết Phi Long, ngươi cho là mình có thể chạy trốn?" đúng là ô nhục năng lực của mình.
Thấy Đông Phương Bất Bại như mèo vờn chuột trong sân vắng Thiết Phi Long cũng không còn đường lui nữa, không nhịn được liền cầu xin tha thứ: "Đông Phương giáo chủ, xin đừng gϊếŧ ta, ta chỉ còn có cái mạng này xin tha cho ta," hắn sờ lên ngực mình một cái trống rỗng nhất thời mặt xám như tro tàn, dường như mình vừa làm mất đi thứ cuối cùng còn lại.
"Ngươi muốn tìm cái này sao?" thấy mặt Thiết Phi Long khó coi Đông Phương cầm cuốn sách trong tay đưa ra, bên trên là bút tích cũ kỹ, đây cũng là nguyên nhân khiến Luyện Nghê Thường trở nên như vậy.
"Đông Phương giáo chủ không biết là ta cũng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuong-nghe-thuong-khuc/410925/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.