Mất mấy ngày thuyết phục gia gia, ta mới được gia gia cho luyện võ. Nhưng có một vấn đề đau đầu hơn. Đó chính là hai lão nhân đang tranh giành xem ai được dạy ta trước. Gia gia và Độc Cô Cầu Bại mỗi người một câu:
- Độc Cô, ta là gia gia Tiểu Vũ, ta phải được dạy nó trước.
- Không được. Ta là người khai thông kinh mạch cho nó trước. Ta dạy trước.
Ta ngồi bịt tai nhưng vẫn nghe thấy. Thật đau đầu, ta lên tiếng:
- Được rồi. Hai người đều đã là lão nhân cả rồi. Chung sống lâu như vậy không thể hòa thuận một chút sao. Mỗi ngày ta học một người.
Hai lão nhân đồng thanh:
- KHÔNG ĐƯỢC!
Ta cảm thương cho màng nhĩ yêu dấu của mình, ta hỏi:
- Tại sao?
Độc Cô Cầu Bại nói:
- Như vậy dễ tẩu hỏa nhập ma.
Ta chưa kịp nói tiếp đã bị hai lão nhân xen vào. Cả sáng nay ta chính là bị tra tấn màng nhĩ a. Chưa kể bụng ta đang rung chuông kiến nghị rồi. Ta phải kết thúc nhanh chuyện này thôi. Ta bẻ hai cành cây cầm trong tay đưa ra trước nói:
- Đã vậy thì rút que quyết định. Ai rút que dài sẽ dạy ta trước.
Hai lão nhân hừ lạnh nhìn nhau khiêu khích mỗi người rút một cái nhưng mà ta thật khóc không ra nước mắt. Đó là đến rút thăm hai lão nhân cũng gây gổ được.
- Độc Cô, ta rút cái này.
- Không. Nó là của ta.
- Của ta.
Ta phiền bực hét lớn:
- A!!! Nhức đầu quá. Oẳn tù tì đi.
Hai lão nhân ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-phuong-nguoi-la-chinh-that/1638642/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.