“Huynh tận tai nghe thấy công chúa đêm đêm ca múa sao?” Giọng điệu của Ngu Thuấn Thần nhàn nhạt.
“Hả?” Giang Ngạn Thành không hiểu, “Lúc đó ta còn chưa vào kinh, sao có thể nghe thấy được?”
Mặt Ngu Thuấn Thần không chút biểu cảm nói: “Huynh thân là quan viên Đại Lý tự, không biết mắt thấy mới là thật mà lại tin vào lời đồn. Chẳng lẽ ngày thường xử án, huynh cũng như vậy?”
Giang Ngạn Thành lập tức chột dạ, cười gượng gạo: “Làm gì có! Ta chỉ đùa giỡn với huynh chút thôi mà.”
Nhưng trong lòng hắn lại thầm thắc mắc. Bình thường hắn ăn nói tùy tiện trước mặt Ngu Thuấn Thần cũng chẳng sao, nói những lời còn quá đáng hơn cũng chưa thấy đại nhân nghiêm mặt dạy bảo. Hôm nay làm sao vậy?
“Đây là trước cổng cung, huynh nói năng không cẩn thận, coi chừng họa từ miệng mà ra.”
Giang Ngạn Thành bừng tỉnh, hóa ra bằng hữu lo lắng lời nói của hắn bị người ta nghe thấy, rước lấy rắc rối.
“Biết rồi, sau này ta không nói bậy nữa.” Giang Ngạn Thành lại cười, “Ta đến tìm huynh, thật ra là muốn nói về vụ án của Thừa Bình công chúa. Nhưng huynh nói đúng, trong cung không phải nơi thích hợp để bàn chuyện này, vậy để sau…”
Lời còn chưa dứt, Ngu Thuấn Thần đã nói: “Nói ngay bây giờ.”
“Hả?” Giang Ngạn Thành nhìn Ngu Thuấn Thần, lại nhìn xung quanh. Mới vừa rồi không phải còn bảo cẩn trọng lời nói trước cổng cung sao?
Nhưng hắn luôn tín phục Ngu Thuấn Thần, nếu đối phương bảo nói thì hắn nói. Chỉ là lần này, hắn cẩn thận hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864330/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.