Hoa ma ma suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Công chúa suy tính chu toàn.”
Thừa Bình công chúa khẽ cười: “Với người khác, bổn cung không chu toàn như vậy đâu. Chẳng qua là vì biết tổ mẫu đang trong tình cảnh không dễ dàng, nên tự nhiên bổn cung phải suy nghĩ cho người nhiều hơn. Đúng rồi, ma ma, tổ mẫu sắp tới có sắp xếp gì không? Có cần bản cung giúp đỡ không?”
Hoa ma ma trầm tư một lúc, nghĩ rằng sau này chưa biết chừng thực sự cần công chúa xông pha trận mạc, bèn đáp: “Những năm qua, vì Dương gia thất thế, thế cục mà nương nương từng dày công bố trí trong triều gần như bị nhổ tận gốc. May mắn là Thần Uy quân vẫn còn nằm trong tay Lục Quang, mấy năm qua Lục Ly lại lập được chiến công, khiến Tiêu gia đứng đầu tứ đại thế gia ít nhiều cũng phải kiêng dè, nhờ vậy chúng ta mới có cơ hội th* d*c.”
“Xem ra những năm qua, thật may mắn vì có Lục công công!” Thừa Bình công chúa cảm thán, sau đó nhớ đến đám thế gia kia liền tức giận nói, “Mấy đại thế gia này thật sự quá ngông cuồng! Năm xưa khi phụ hoàng còn tại vị, luôn bị bọn họ kiềm chế. Đừng nói đến việc thăng chức cho quan viên, ngay cả chuyện phụ hoàng muốn sủng hạnh phi tần nào cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ. Cũng khó trách phụ hoàng luôn nói làm hoàng đế thật vô vị, cuối cùng uất ức mà qua đời.”
Hoa ma ma bất đắc dĩ nhìn công chúa một cái, lười nhắc nhở nàng, tiếp tục nói: “Lão nô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-quan-dien-bac-mi-nam/2864349/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.