Để Dave ở lại sân sau, chờ cho nước mắt khô, Jimmy bỏ đi tắm một lần nữa. Hắn cảm thấy có nhu cầu được khóc. Nó cuồn cuộn trong ngực hắn giống như một trái bóng căng khiến hắn ngạt thở.
Hắn chui vào buồng tắm vì hắn cần một chỗ riêng tư ngộ nhỡ nước mắt lại trào ra như suối thay vì vài giọt lúc trước. Hắn sợ biến thành một cỗ nước mắt run rẩy, giống như khi còn nhỏ khóc tỉ tê trong phòng tối, tin rằng việc hắn ra đời suýt nữa đã khiến mẹ hắn thiệt mạng và vì vậy mà bị bố hắn ghét bỏ.
Trong phòng tắm, hắn lại lần nữa cảm thấy nó sắp ập tới – cơn sóng lòng u uất ngày cũ, như từ thuở xa xưa nào mà hắn không còn nhớ nổi, một thứ nhận thức rằng thảm kịch vẫn treo lơ lửng đâu đó trong tương lai của hắn, một tấn thảm kịch nặng nề như những khối đá vôi khổng lồ. Như thể một thiên thần đã tiết lộ với hắn về tương lai từ khi hắn còn nằm trong bụng mẹ và Jimmy ra đời với những lời nói của thiên thần khắc sâu trong tâm khảm nhưng lại nhạt nhòa trên đầu lưỡi.
Jimmy ngước mắt lên nhìn những dòng nước tuôn ra từ vòi hoa sen. Hắn nói mà không phát ra tiếng: Trong lòng mình tôi biết tôi có can dự vào cái chết của con gái tôi. Tôi có thể cảm thấy điều đó. Nhưng tôi không biết là bằng cách nào.
Và một giọng nói trầm tĩnh vang lên: Rồi ngươi sẽ biết.
Hãy nói cho tôi biết đi.
Không nói.
Đồ khốn.
Ta vẫn chưa nói hết.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-song-ky-bi/1629146/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.