Nhịp sống ở trấn nhỏ chậm chạp thanh bình, Tô Kiều rất thích điều này.
Hôm sau đã kéo Tần Hiển đi dạo hơn nửa ngày. về đến nhà còn mang theo một xấp đồ. Tất cả cùng trong một quầy hàng, chén gốm, bình hoa, đĩa sứ thanh hoa, la liệt toàn đồ gốm sứ các loại.
Tần Hiển hỏi cô mua mấy cái này về làm gì, Tô Kiều nói: “Để trang trí nhà của chúng ta đó.”
“...” Tần Hiển quét mắt nhìn mười cái chén chế tác thô sơ, thầm nghĩ hôm nào đó phải đưa Tô Kiều đi mua sắm đồ cho nhà bọn họ.
Đi trên trấn gần một ngày, lại ngồi xe mấy tiếng liền, về đến nhà người Tô Kiều đã mỏi nhừ như muốn rời ra từng mảnh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỗ xe trong gara, Tô Kiều bất động ngồi trên ghế phụ, ủy khuất nhìn Tần Hiển, “Chồng à, không đi được nữa rồi.”
Tần Hiển cười, tắt máy, rút chìa khóa, nghiêng người giúp Tô Kiều mở dây an toàn, “Chờ anh một chút.”
Tần Hiển đẩy cửa xuống xe, đi vòng qua bên ghế phụ, mở cửa, cúi người bế Tô Kiều từ trong xe ra.
Hai tay Tô Kiều ôm cổ anh, nhìn anh cười.
“Vui vậy cơ à?” Tần Hiển thấy ánh mắt ngập ý cười của Tô Kiều, một tay đóng cửa xe, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-tam-vi-em/518582/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.