“Lâm Hề, Lâm Hề?” Tiếng gọi của bạn học vang lên ngày càng gần, Lâm Hề giật mình hoàn hồn, bối rối lên tiếng, nhưng thấy bạn học mỉm cười nhìn cô. “Nữ ma đầu nghiên cứu khoa học cũng có lúc thất thần, đây là mặt trời mọc lên từ phía tây sao?”
“A… Ách, không có, tối hôm qua… ừ, ngủ không ngon.” Lâm Hề day day thái dương, thần sắc khó tránh khỏi có chút mỏi mệt.
Bạn học bĩm môi quan tâm nói: “Cậu vẫn nên chú ý đến sức khỏe đi, cần gì mà mỗi ngày đều liều mạng như vậy chứ, thỉnh thoảng cậu cũng phải trải nghiệm cuộc sống của một cô gái bình thường đi.”
“Ách, ừ, ừ được rồi.” Lâm Hề gật đầu, ánh mắt lại dừng ở trên màn hình máy tính, nhưng nội dung hiển thị trên màn hình lại không cách nào vào trong đầu óc cô.
Bạn học lắc lắc đầu: “Bạn đó, nên đi tìm tình yêu đi, hãy cứu vớt trái tim con gái, đừng đợi đến lúc già rồi mới phát hiện mình chưa từng có những năm tháng tuổi trẻ.”
Tình, tình yêu sao…
Lâm Hề ngừng thở, trong đầu không kìm được mà hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua.
Vô Song cởi trần tựa nửa người vào ghế sô pha, vết thương trên xương bả vai sau lưng nhuộm một màu đỏ làm cho Lâm Hề không dám chạm vào: “Vết thương này bị từ khi nào vậy…” Mấy ngày nay rõ ràng anh vẫn luôn đi theo cô, sao lại bị thương nghiêm trọng như vây.
Vô Song nhắm mắt không trả lời.
Lâm Hề do dự trong chốc lát cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Lâm Hề.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-the/1750577/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.