Anh nghiêm trang giống như đơn thuần đang nhắc nhở cô cái gì tốt cho sức khỏe vậy đó.
Diệp Già Lam sửng sốt, chỉ nghe thấy hai chữ trước lập tức cảm thấy đại não nóng lên.
Cô mất hai giây để tiêu hóa những lời này, hai giây sau, cô lui về phía sau nửa bước, môi nhấp thẳng một đường chớp mắt sau đó buông ra, giọng điệu vô thức kéo dài hơn một chút: "Ờ......"
Đề tài có chút xấu hổ, Diệp Già Lam không thể nghĩ ra cách trả lời nào khác.
Đường Ngộ rũ mắt liếc cô, sau một lúc lâu, nhìn chằm chằm vành tai ửng đỏ của cô, "Ừ" một tiếng.
Anh không có thói quen ở trước mặt con gái nói mấy lời này, vừa rồi chỉ là do ma xui quỷ khiến ngoài ý muốn mà thôi.
Đường Ngộ thu hồi tầm mắt: "Vào đi thôi."
Tiếng vừa dứt, Tạ Cảnh Phi kinh ngạc hói: "Hai người vừa nói cái gì thế?"
Diệp Già Lam không dám ở lại, đẩy cửa sau đi vào.
Lúc đi vào cửa vốn dĩ đóng không quá kín, lại bị gió thổi hé ra hơn nửa, tiếng mấy người nói chuyện bên ngoài cũng theo gió bay vào --
"Để tớ đoán xem, căn cứ vào khẩu âm tớ học mười mấy năm, tớ vừa nhìn đã hiểu mấy chữ sau là ' tốt cho sức khỏe'."
"Phía trước thì sao?"
"Chạy bộ? Ăn nhiều hoa quả cùng rau xanh? Không đúng, hình như không nhiều chữ như thế......"
Bước chân Diệp Già Lam chậm lại một chút.
Cô nghe thấy Tạ Cảnh Phi hỏi một câu: "Rốt cuộc là cái gì?"
Không đến vài giây, phía sau có tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-tho-thu-chin/1637703/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.