Sầm Trí Sâm không đáp lại cậu ta ngay mà quay qua nhìn Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn vẫn đang cười, thong dong nhìn anh như đang xem trò vui.
Họ im lặng nhìn nhau, một cảm xúc ảo diệu nào đó xẹt qua giữa đôi mắt giao nhau.
"Anh Sầm ơi..."
Cậu trai ở ngoài xe lưỡng lự rồi lại hét lên, trông còn tội nghiệp hơn mới nãy nữa.
Ninh Trí Viễn chẹp miệng nhìn ngoài cửa xe, dùng mắt nhắc nhở Sầm Trí Sâm.
Sầm Trí Sâm quay mặt đi, nói: "Em chờ anh chút." rồi mở cửa bước xuống xe.
Ninh Trí Viễn tắt máy xe, tựa lưng vào ghế, nhìn theo Sầm Trí Sâm.
Dưới ánh đèn, Sầm Trí Sâm đi phía trước, cậu trai đi theo rồi dừng lại.
Ninh Trí Viễn nhìn họ, nhìn lướt qua cậu trai rồi lại nhìn Sầm Trí Sâm.
Sầm Trí Sâm đứng nghiêng người, kiên nhẫn nghe cậu trai nói, anh hơi cau mày biểu lộ sự thiếu kiên nhẫn, nhưng phong độ không cho phép anh ngắt lời cậu ta.
Ngọn đèn đường phác họa đường nét khuôn mặt của Sầm Trí Sâm, từ trán đến chóp mũi rồi đến quai hàm, một đường cong mượt mà và hoàn hảo, tác phẩm đáng tâm đắc của Thượng Đế.
Sầm Trí Sâm có một phần tám hỗn huyết, nhưng anh là người duy nhất phát huy hết cái gen tốt này trong nhà họ Sầm.
Dù là đôi mắt sâu, chiếc mũi cao hay đôi môi hơi mỏng, anh đều trông có vẻ vừa đa tình vừa bạc bẽo.
Giống như Adonis, mê hoặc con người và đẩy họ xuống vực thẳm.
Ninh Trí Viễn giơ tay lên, ngón tay chậm rãi miêu tả trong hư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-truy/2474670/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.