Đêm ấy, tổ phụ kể lại chuyện cũ – từ những ngày các tộc người vì loạn lạc mà lưu vong, dựng nhà ngoài thành, khai khẩn vùng đất bị bỏ hoang… đến khi có một tướng quân đầy viễn kiến — hậu duệ người Nữ Chân, coi đây là quê cha đất tổ nên ra sức phát triển văn giáo, hỗ trợ nông nghiệp, truyền nghề, mở thương hành…
Thiên tai vô tình, mưa lớn đổ dài, sông Hải Lãng vỡ đê, thành cũ ngập, làng mạc thấp trũng bị nhấn chìm.
Kẻ c.h.ế.t đã chết, người sống phải tiếp tục sống.
Thành mới được dựng lên, làng mới cũng vậy, nhưng càng thêm khốn khó.
Mua rau dại chỉ là cái cớ, thật ra là kế Đông Vũ bày ra để giúp dân làng – nhờ Triệu Nhị Thiết truyền tin, để Triệu thẩm – đội trưởng đám thẩm lắm lời – loan tin khắp làng.
Ngay cả nhà của lão Diêm, vốn chẳng còn gì ngoài hạt giống mùa xuân, cũng dâng ra một đùi nai khô — thịt tết ông còn chẳng nỡ ăn.
Hóa ra thê tử ông mắc trọng bệnh, ông vốn định bán thịt nai mua thuốc độc, để nàng c.h.ế.t cho nhẹ nhõm, không làm liên lụy gia đình.
Ngày hôm sau, ta đích thân đến nhà Diêm đại thúc, giả vờ mình biết chữa bệnh, ghi nhớ kỹ bệnh tình của thẩm ấy, rồi chạy về thành nhờ Lưu lão đầu kê đơn. Lặp đi lặp lại vài lần, ta mang thuốc trở lại, chữa khỏi bệnh cho mấy người ốm lâu năm trong làng.
Từ đó, mọi người đồn: con rể nhà Đông Vũ là thần y.
Ngay cả Đông Vũ cũng không nhịn được, chủ động hỏi ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-vu-hoa-xuan-han-luu-thien-thanh/2885879/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.