Nàng lại hỏi ta:
“Khi ta du hành Tây phương, đem những kiến thức kỳ diệu kể cho hoàng đế và nội các nghe — tàu hỏa bốc khói, thuyền lớn vượt sóng, đại pháo tinh xảo… đúng rồi, cái từ ấy gọi là tiến bộ.
Thế mà hoàng đế chỉ căn dặn ta đừng loan truyền dân gian, tiện thể yêu cầu ta dâng thêm bạc, lại ban thưởng vài câu, rồi cho lui.
Vì sao không thể nói? Vì sao không nhanh chóng để mọi người hiểu, đuổi kịp cái gọi là “tiến bộ”?
Vì sao không đề phòng tiến bộ, lại đề phòng chính bách tính?”
Lần đó, người tiễn nàng về là một nội giám, mang về luôn một đạo thánh chỉ:
Triều đình tịch thu thương thuyền của Xuân Hàn Trai, từ nay cấm thương nhân ra biển.
Triều đình cũng cấm nàng xuất môn, lại còn khiển trách ta quản gia vô phương, để thê tử lộ diện buôn bán, còn cả gan chất vấn thiên tử.
Toàn bộ sự vụ của Xuân Hàn thương hành, từ đó chuyển giao cho con trai duy nhất của chúng ta.
Nàng cầm thánh chỉ, sau khi nội giám rời đi, khẽ nhấc tay, thản nhiên buông xuống mặt đất:
“Cấm ta ra cửa…
…vậy thì cửa này, ta cũng chẳng muốn bước ra nữa.”
11
Đông Vũ, ái thê của ta, đã mất rồi.
Năm ấy, mùa đông tuyết trắng đầy trời, hệt như bao nuối tiếc chất đầy trong lòng ta.
Từ sau khi bị cấm túc, nàng vùi mình trong sách vở, dường như muốn tìm ra điều gì, rồi từ từ nguội lạnh, buông xuôi, chẳng đọc nữa.
Chết… có lẽ là tốt.
Mang theo một nghi vấn, vẫn hơn là mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-vu-hoa-xuan-han-luu-thien-thanh/2885883/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.