"Bạn học nhỏ, nếu không anh cho em một mái nhà?"
Lời Chu Khởi nói làm Hứa Nùng sững sờ, hốc mắt cô đỏ hồng nhìn hắn, biểu tình nhìn có chút ngu ngốc lại có chút ngớ ngẩn.
Chu Khởi đè xuống xúc động muốn hung hăng đem cô ôm vào trong ngực, liền cứ như vậy thật sâu cùng cô đối diện, giống như là chờ câu trả lời của cô.
Qua một hồi lâu, Hứa Nùng mới lần nữa mở miệng.
Có thể bởi vì do mới vừa khóc xong, giọng cô có chút khàn, "Anh... Có ý gì?"
Chu khởi hơi hơi nghiêng người về trước, khuôn mặt tuấn tú tiến đến gần cô.
Khi Hứa Nùng nhìn hắn, thậm chí giờ phút này có thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ vụn trong mắt hắn.
"Đàn ông nói muốn cho người phụ nữ một mái nhà... Em cảm thấy thế nào, em cảm thấy đây là có ý gì?"
Giờ khắc này Chu Khởi tuy rằng không có động tác gì, nhưng Hứa Nùng lại cảm thấy quanh người hắn tất cả đều là hơi thở xâm lược, giơ tay nhấc chân đều dường như đang nói cho cô ——
Hắn nghiêm túc, cũng không có nói đùa.
Nhưng mà chính bởi vì như vậy, Hứa Nùng mới có chút hoang mang hoảng hốt.
Cô vội vội vàng vàng đứng lên, tiện tay nắm lấy cái ba lô của mình liền muốn đi, trước lúc xoay người mới ném cho Chu Khởi một câu: "Anh đừng náo loạn nữa."
Chu Khởi cũng dự đoán được chính là loại đáp án này, ngược lại cũng không có phản ứng gì lớn.
Chỉ là nhìn thấy cô thật sự muốn đi, liền một phen kéo chặt cổ tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dot-chay-lang-man/395570/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.