Ngũ Nhãn Thần nhỏ giọng tru lên một tiếng nhưng cũng không phát ra âm thanh nào, chỉ có một vòng sóng âm vô hình khuấy động nước sông… Một vòng sóng âm vô hình này sắc bén như đao kiếm ngay cả nham thạch cứng rắn trên Âm Hà Hắc Thủy cũng đều lộ ra rất nhiều vết nứt, cát đá rơi xuống rào rào.
Trong lòng Thiên Cổ Tiên Nương vô cùng vui mừng nâng bàn tay ngọc lên liền thu Xích Kim Thần và Ngũ Nhãn Thần vào trong Dương Kính cung, lúc đầu nàng có được truyền thừa của Tân Thần Tử chân tiên thượng cổ, ngoại trừ mười ba con vương trùng ra thì còn có hơn mười món pháp khí, lúc trước khi Tần Thần Tử rời khỏi thế giới này cũng không định để lại hệ thống đạo thuật cho người khác thừa kế, những pháp khí được để lại đều là những vật hắn nhìn không vừa mắt rồi quên mất cho nên phẩm chất cũng không tính là cao.
Ngoại trừ Âm Dương Kính cung ra thì cũng không có pháp khí nào để chứa đồ, Thiên Cổ Tiên Nương cất giấu tất cả đồ vật mình yêu thích vào trong Dương Kính cung.
Hai con vương trùng này cũng ngoan ngoãn nghe lời bị Thiên Cổ Tiên Nương thu vào bên trong Dương Kính cung, vị giáo chủ của Thiên Cổ Giáo đang muốn khống chế kính quang của Dương Kính cung bay ra khỏi Âm Hà xông phá mặt đất nhưng lại thấy Âm Hà chấn động không ngừng giống như mất đi cái kén lớn như một trái tim kia liền thiếu đi một vật gì đó trấn áp vậy làm cho mười mấy dòng Âm Hà ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dot-thien-tien-dao/1302210/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.