Edit+Beta: Selbyul Yang
“Đừng chờ tới lúc bỏ lỡ rồi mới hối hận.”
“Bùi Thầm à, cậu vốn không hề hiểu Lương Chi Ý.”
Quý Phỉ Nhi nói xong thì rời khỏi lớp luôn.
Tuyên Hạ đi tới bên cạnh Bùi Thầm, vỗ bả vai cậu, muôn nghìn lời nói hóa thành một tiếng thở dài, cuối cùng cũng rời đi.
Trong lớp chỉ còn Bùi Thầm đứng tại chỗ.
Chàng trai cụp hàng mi dài, ngón tay nắm chiếc khăn quàng cổ màu nâu khẽ run rẩy. Cậu nhìn khăn quàng cổ, đáy mắt tối tăm cuồn cuộn, chỉ trong một thoáng, cảm xúc áy náy ùn ùn ập tới nhấn chìm cậu.
Cảnh Lương Chi Ý đưa chiếc khăn quàng cổ cho cậu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đáng yêu như hiện ra trước mắt.
Cậu ngước mắt lên, nhìn về phía chiếc bàn cuối cùng của tổ bốn, ánh nắng ở bên ngoài cửa sổ rọi vào, những hạt bụi chậm rãi lay động trong không khí.
Mặt bàn trống trơn.
“Bùi Thầm à, cậu nói chuyện thì chú ý chừng mực đi, chọc cho mình không vui thì học kỳ sau mình sẽ không ngồi cạnh cậu nữa đâu.”
“Thế thì tốt quá.”
“Bùi Thầm, cậu quá đáng thật đấy, mình không chơi với cậu nữa đâu đấy…”
Dường như cô gái vẫn còn nằm bò ra bàn nhìn cậu, hai má tì trên cánh tay trắng nõn mềm mại, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, mềm mại làm nũng với cậu.
Thì ra đúng là cô không còn ngồi cạnh cậu nữa.
Hàng mi của Bùi Thầm run lên, vào giây phút này, cảm giác đau đớn rách toạc nơi trái tim ập tới, hoàn toàn nhấn chìm cậu.
***
Lúc chạng vạng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-do/2536532/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.