🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Ò... ò... ò..."

Mấy người đang cúi đầu trầm tư thì ngoài cửa đồng loạt vang lên những tiếng khóc gào. Âm thanh ấy khiến da đầu ai nấy tê rần, lập tức nổi da gà.

Vài cô gái của phân cục Tây Nam sợ đến mức run rẩy toàn thân, chuông cảnh giác reo vang.
"Đây... đây là... tiếng gì thế? Sao lại có tiếng trẻ con khóc!"

Mọi người vừa nghe đã đồng loạt vào trạng thái cảnh giới.

"Chúng sao lại tìm đến được đây?" Thời Ý rút dao găm từ trong ba lô ra.
"Xem ra những đứa bé này bị người ta điều khiển, chứ không phải tự nhiên mà tìm được chỗ này."

Cả nhóm đồng loạt đứng bật dậy, dập tắt đống lửa trên mặt đất, ánh mắt căng chặt nhìn về hướng phát ra tiếng khóc.

"Chúng... sẽ không vào đây chứ?" Một giọng run run vang lên. Phía sau, mấy cô gái Tây Nam cục bấu chặt lấy tường, trong tay run rẩy cầm hai cái xẻng.

Nhưng Thời Ý cùng mấy người khác vốn từng thoát khỏi tay lũ trẻ sơ sinh kia, nên hiển nhiên dạn dày kinh nghiệm hơn.

"Nếu chúng muốn vào, chúng ta sẽ bị chặn chết trong này."

"Vậy chẳng phải hung thủ đang âm thầm quan sát chúng ta từ trong bóng tối sao?" Thời Ý hạ giọng nói, câu suy đoán ấy khiến cả nhóm đồng loạt rùng mình.

"Ba người kia thì sao giờ?" Lục Lê liếc nhìn ba người bạn đường vẫn đang hôn mê dưới đất, cảm thấy khó xử.

Cố Hàn Sinh dứt khoát bước tới, vác một người lên vai.
"Ai còn sức thì lại đây vác người!"

Nghe vậy, hiếm hoi thay, đội trưởng phân cục Tây Nam không hề tranh chấp với Cố Hàn Sinh, lẳng lặng tiến lên cõng lấy một cô gái có vẻ nhẹ hơn.

Cũng may, trong đội có người trị thương, lại có Phong Minh phòng thủ, nếu chạm trán lũ trẻ sơ sinh quái dị kia thì cũng không đến nỗi thua quá thảm.

"Không ổn rồi, tiếng bọn chúng càng lúc càng gần!" Miêu Thừa Húc lo lắng, vội giật lấy gậy leo núi trong tay Lục Lê, chắn trước ngực.

"Nhân lúc lũ trẻ chưa kịp bao vây, chúng ta mau xông ra ngoài." Cố Hàn Sinh nắm chặt tay nắm cửa, thần sắc cực kỳ thận trọng.

Ngay giây tiếp theo, cửa sắp mở ra, mấy người Tây Nam cục run rẩy hỏi:
"Nếu chúng ta tách nhau thì phải làm sao?"

Cố Hàn Sinh liếc ra sau:
"Nếu lạc nhau, thì an toàn rồi hãy quay lại chỗ này."

"Ò... ò... ò..."

Tiếng khóc bên ngoài càng lúc càng gần, Cố Hàn Sinh bất ngờ kéo mạnh cửa, hét lớn:
"Chạy!"

Nói rồi anh lập tức kéo Thời Ý, chạy về hướng ngược với lũ trẻ bò tới. Mấy người khác thấy vậy cũng đồng loạt lao ra khỏi phòng.

Rõ ràng, những đứa bé kia bị người sai khiến, hành động không hề hạn chế. Hung thủ dường như đã nóng ruột, muốn một mẻ hốt gọn bọn họ.

Trong bệnh viện bỏ hoang, chạy trốn chẳng khác nào mắc kẹt trong mê cung. Thêm vào đó, ánh sáng mờ tối, la liệt khung xương chặn đường. Cố Hàn Sinh lại vác thêm một người đàn ông trên vai, nên trông hơi khó nhọc.

"Á... á... á!!"

Tiếng hét thảng thốt vang lên phía sau — hai cô gái Tây Nam cục bị khung xương vấp ngã xuống đất. Nhìn lũ trẻ quái dị sắp nhào tới, mắt Cố Hàn Sinh lóe lên.

Chỉ thấy A Di Mộc vung tay tạo ra một cơn lốc xoáy, cuốn bổng lũ trẻ lên không, rồi kéo hai cô gái dậy, xoay người chạy tiếp.

Từng lớp chướng ngại dày đặc khiến đường tháo thân trở nên gập ghềnh khó nhọc.

Cố Hàn Sinh nắm chặt tay Thời Ý:
"Chạy lên lầu!"

Trên lầu là khu bệnh phòng, không gian thoáng hơn, xương cốt cũng ít, tiếng khóc trẻ con dần xa.

Cố Hàn Sinh lặng lẽ đẩy cửa một phòng bệnh có vẻ sạch sẽ, nhanh chóng kéo Thời Ý trốn vào. Anh đặt người đàn ông xuống một bên, rồi kéo Thời Ý chui vào gầm giường.

Ngoài cửa, tiếng khóc gào lướt qua, không mở cửa bước vào. Xem ra nguy hiểm tạm thời lắng xuống?

Thời Ý cố nén nhịp thở dồn dập, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng. Ngẩng đầu lên, lại bị ánh mắt xoáy sâu của Cố Hàn Sinh hút chặt.

Hơi thở hai người quấn quýt, ánh nhìn gần trong gang tấc. Thời Ý có chút lúng túng, ánh mắt lạc đi.

Cố Hàn Sinh nhân cơ hội kéo cô vào lòng, ôm chặt hơn.

Đến khi tiếng khóc ngoài cửa xa dần, Thời Ý mới giãy dụa vài cái nhưng không thoát được. Cô tức giận:
"Cố Hàn Sinh, anh!"

Vừa định giơ tay đánh, nhưng chợt nghĩ đến vết thương ở eo anh, nên thôi, đành để mặc anh ôm, giọng gượng gạo:
"Anh còn định ôm đến bao giờ? Mau thả em ra."

Cố Hàn Sinh như kẻ cù nhây, ôm cứng không buông. Hai người nằm trên nền đất lạnh lẽo, anh ỷ vào việc Thời Ý không dám động vào vết thương nên càng thêm ngang ngược, hơi thở phả bên tai cô.

Thời Ý thấy ngứa ngáy, co rụt cổ lại.
"Anh quá lắm rồi, chiếm tiện nghi người khác mà cũng không xem đây là lúc nào!"

"Ồ, ý em là... đúng thời điểm, đúng hoàn cảnh thì anh có thể chiếm tiện nghi em rồi?"

Thời Ý cạn lời trước lối suy nghĩ kỳ lạ của anh, tức giận trừng mắt.

Cố Hàn Sinh lại cong môi cười khẽ. Nhìn gương mặt ửng đỏ vì giận của Thời Ý, chẳng biết từ lúc nào, anh nảy sinh ý muốn hôn.

Ý nghĩ vừa lóe, liền hành động.

Anh cúi đầu, "chụt" một cái lên má cô.

Thời Ý sững sờ, mắt mở to như gặp ma:
"Anh làm gì vậy?!"

Mềm mềm, còn hơi đàn hồi, trong đầu Cố Hàn Sinh chỉ có ý nghĩ ấy.

"Á... á... á!!"

Chưa kịp nói thêm, một tiếng hét chói tai vang lên từ cửa. Âm thanh này không giống lũ trẻ.

"Không xong, cái lữ khách kia tỉnh rồi!"

Cố Hàn Sinh chửi thầm. Người này không dậy sớm không dậy muộn, lại dậy đúng lúc này. Nếu dẫn đám trẻ tới, thì toang mất.

Ánh mắt anh chợt lạnh, lập tức rời khỏi gầm giường, lao đến bịt miệng gã kia.

Tên bạn đường trợn mắt hoảng loạn, chỉ phát ra tiếng ú ớ.

Thời Ý cũng nhanh chóng bò ra, ghé sát tai hắn nhẹ giọng an ủi:
"Đừng hoảng! Chúng tôi đến cứu anh."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.