"Ò... ò... ò..."
Mấy người đang cúi đầu trầm tư thì ngoài cửa đồng loạt vang lên những tiếng khóc gào. Âm thanh ấy khiến da đầu ai nấy tê rần, lập tức nổi da gà.
Vài cô gái của phân cục Tây Nam sợ đến mức run rẩy toàn thân, chuông cảnh giác reo vang.
"Đây... đây là... tiếng gì thế? Sao lại có tiếng trẻ con khóc!"
Mọi người vừa nghe đã đồng loạt vào trạng thái cảnh giới.
"Chúng sao lại tìm đến được đây?" Thời Ý rút dao găm từ trong ba lô ra.
"Xem ra những đứa bé này bị người ta điều khiển, chứ không phải tự nhiên mà tìm được chỗ này."
Cả nhóm đồng loạt đứng bật dậy, dập tắt đống lửa trên mặt đất, ánh mắt căng chặt nhìn về hướng phát ra tiếng khóc.
"Chúng... sẽ không vào đây chứ?" Một giọng run run vang lên. Phía sau, mấy cô gái Tây Nam cục bấu chặt lấy tường, trong tay run rẩy cầm hai cái xẻng.
Nhưng Thời Ý cùng mấy người khác vốn từng thoát khỏi tay lũ trẻ sơ sinh kia, nên hiển nhiên dạn dày kinh nghiệm hơn.
"Nếu chúng muốn vào, chúng ta sẽ bị chặn chết trong này."
"Vậy chẳng phải hung thủ đang âm thầm quan sát chúng ta từ trong bóng tối sao?" Thời Ý hạ giọng nói, câu suy đoán ấy khiến cả nhóm đồng loạt rùng mình.
"Ba người kia thì sao giờ?" Lục Lê liếc nhìn ba người bạn đường vẫn đang hôn mê dưới đất, cảm thấy khó xử.
Cố Hàn Sinh dứt khoát bước tới, vác một người lên vai.
"Ai còn sức thì lại đây vác người!"
Nghe vậy, hiếm hoi thay, đội trưởng phân cục Tây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-doan-toi-pham-toi-tro-nen-noi-tieng-o-cuc-canh-sat/2906971/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.