Lục Lê cười khẽ, từ phía sau gọi tới mấy đầu bếp nướng thịt.
"Thôi nào, chẳng phải chính anh hô hào muốn thể hiện tay nghề nướng xiên của Đông Bắc hay sao?"
Lôi Hạo Nhiên đặt xiên nướng sang một bên cái đĩa, cuối cùng tháo găng tay ra, mệt mỏi ngồi phịch xuống, ngửa cổ tu liền nửa chai bia.
"Giờ thì xong tiết mục đầu bếp rồi, để đầu bếp nhà cậu làm tiếp đi."
Lục Lê lại bật cười, phất tay ra hiệu, mấy đầu bếp lập tức tiến lên thay thế Lôi Hạo Nhiên. Tốc độ nướng xiên nhanh hẳn lên, hương thịt nướng dần lấn át mùi hoa thoang thoảng trong vườn, khiến người qua lại đều phải nuốt nước bọt.
"Thang Dục đâu?" Thời Ý đảo mắt nhìn quanh. Trải qua vụ bệnh viện bỏ hoang lần này, mọi người cũng không còn quá căng thẳng nữa. Thành viên cũ và mới cũng hiểu nhau hơn, giờ đây cả nhóm giống bạn bè ngồi tụ tập, chẳng còn phân biệt xa lạ.
Người của phân cục Tây Bắc vừa nhét xiên thịt vào miệng vừa mơ hồ trả lời:
"Hình như Thang Dục bị Trương lão gọi đi rồi, chắc là giúp con mụ điên kia gặp lại con trai cô ta."
Thời Ý sững người, đôi mắt trừng to, quay sang nhìn Cố Hàn Sinh, như muốn xác nhận.
Cố Hàn Sinh thuận thế kéo ghế ngồi sát cạnh cô, kéo lại gần đến mức hai người trông thật thân mật khiến mấy người bên cạnh phải liếc nhìn với vẻ chán ngán.
Anh nhanh tay rút hết thịt trên xiên, đặt vào đĩa trước mặt cô, chỉ thiếu nước cầm đũa đút tận miệng.
Thời Ý vốn không quen được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-doan-toi-pham-toi-tro-nen-noi-tieng-o-cuc-canh-sat/2906990/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.