——"Cố Hàn Sinh, Cố Hàn Sinh, anh mà còn không tỉnh lại thì cẩn thận ngày mai tôi đi xem mắt đấy! Ngày kia tôi kết hôn luôn! Anh mà còn chưa tỉnh, con tôi có thể chạy đầy đất rồi... Cố Hàn Sinh, tôi xin anh tỉnh lại được không? Tôi cầu xin anh, chỉ cần anh tỉnh, chuyện gì tôi cũng đồng ý, được không?"
"Cố Hàn Sinh, bao giờ anh mới chịu tỉnh đây? Ba mẹ anh vì anh mà khóc ngất mấy lần rồi. Họ còn nói, nếu anh còn không tỉnh thì họ sẽ ra viện mồ côi nhận nuôi mười đứa tám đứa về, đến lúc đó giành gia sản với anh luôn."
Thời Ý ngồi trên xe lăn, bàn tay quấn băng gạc, chăm chú nhìn Cố Hàn Sinh, đôi môi khô nứt bỗng ướt đẫm vì nước mắt. Mễ Thần và Phong Minh đứng hai bên, vẻ mặt buồn thương.
"Thời Ý, đừng đau lòng nữa."
"Đúng vậy, bác Cố đã mời chuyên gia nước ngoài đến rồi, Cố Hàn Sinh nhất định cứu được."
"Đúng đó, đừng nghe mấy lang băm nói nhảm, thực vật gì chứ. Chỉ cần còn hơi thở, chắc chắn sẽ có cách."
Trong lòng Thời Ý như bị xé nát. Mễ Thần và Phong Minh hé môi, lời an ủi nghẹn lại, khóe mắt cũng đỏ hoe.
"Khóc cái gì? Tôi chẳng phải còn chưa chết sao?"
Ngón tay Cố Hàn Sinh khẽ động, giọng nói khàn đặc truyền ra, yếu ớt đến nỗi khó nghe rõ.
Thời Ý thấy anh tỉnh, đôi mắt co rút, giật mình hét lớn:
"Anh ấy tỉnh rồi! Anh ấy tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi!"
Một tháng sau, Cố Hàn Sinh xuất viện. Trong số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-doan-toi-pham-toi-tro-nen-noi-tieng-o-cuc-canh-sat/2907030/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.