Thật ra ở đại học cũng hay có chuyện 囧 người 囧, chỉ là như thế này thì chưa gặp bao giờ. Áo choàng đỏ… bay phần phật dưới cơn gió.
Thường Tiếu còn chưa kịp nghĩ gì bất ngờ Thiến Thiến từ sau bịt mắt cô lại.
Vừa bị bịt mắt, toàn bộ sự tò mò của Thường Tiếu được khơi mào.
Sau đó nghe loáng thoáng tiếng gì đó, rồi lại yên lặng như tờ, tiếp đến là tiếng ca thán kinh ngạc, bàn bạc, xôn xao rất lớn cứ đợt này đến đợt khác, khiến Thường Tiếu không thể nhịn được, như bị trăm ngàn con kiến gặm cắn khắp người.
Cuối cùng không thể kiềm được, bất chấp tất cả, kéo tay Thiến Thiến xuống. Chớp mắt, cô cảm thấy quai hàm của mình như đã rớt xuống đất..
Chỉ thấy mười người kia, giơ hai tay lên, vén áo choàng lên cao, mà dưới cái áo choàng kia lại là… váy áo đủ kiểu đủ màu, và… lông chân.
Mười tên con trai mặc váy đứng trước mặt là đủ khiến bạn chấn động lắm rồi, ghê gớm hơn cả lúc vừa phẫu thuật xong, định nghỉ dưỡng thì bác sĩ chạy tới bảo để quên cái kìm giải phẫu trong bụng nữa kìa.
Thường Tiếu kinh ngạc đến không phản ứng được gì, ngay sau đó, đội quân áo choàng đỏ bất ngờ tách ra, một chiếc xe đạp nửa mới nửa cũ từ từ chạy tới sau bức tường đỏ kia, dần xuất hiện trong tầm mắt.
Quý Hiểu Đồng đang đạp xe, mặc chiếc áo sơ mi caro cùng màu với cô, quần jeans đen, vẫn một vẻ thờ ơ, một chân chống đất, sau đó hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-dong-no-hoa/292549/quyen-8-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.