Thường Tiếu cẩn thận suy xét những lời này từ đầu đến cuối, đột nhiên đầu ốc rỗng tuếch, sau đó chết lặng cất di động vào túi, ném thêm hai trái nữa. Đứng ở vị trí gần giữa sân, dùng lực, ném quả bóng trong tay về phía rổ.
Sau khi vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trong không trung, quả bóng ổn định đến khó tin.
Vào!
Giữa tiếng nhồi bóng, tiếng di chuyển liên hồi thì bóng rơi xuống đất vang một tiếng ‘bộp’ khiến cho tất cả không hẹn mà cùng lặng thinh. Mấy cô bé đồng đội đều mấp máy môi, mấy giây sau, cùng òa ra ngưỡng mộ–
“Wow!”
Nhờ điều khiển lực và nhắm chuẩn lắm mới vào đó.
Thường Tiếu tỏ ra không thấy sự thán phục của cả đội, đột nhiên nhảy lên, cắt một đường bóng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, vung tay ném – Vào!
Lại vào! Vì thế cô bước lên trước, đoạt lấy quả bóng trong tay một cô bé đang ngẩn người, nhồi bóng chạy, động tác hai bước lên rổ.
Xong xuôi cô ôm bóng trong tay, nặng nề thở một hơi… Hà, không bị thụt nghề, không cần dạy kèm…
Có điều, hình như đây không phải điểm mấu chốt.
Thế thì cái nào mới đúng? Cô lại ngây người.
“Hay!” Bỗng nhiên Tiểu Tiền đứng bên cạnh vỗ tay, tỏ ra cực kì tự hào quay sang đám đàn em mà nói: “Không nói thì mấy đứa biết trước đây chị Thường Tiếu là nhân vật nào đâu. Ngày trước chị ấy là chủ lực của đội bóng, lại còn vào đội tuyển của trường đấy…”
Thường Tiếu khôi phục tinh thần, gãi gãi đầu, cô không phủ nhận là nghe nói vậy thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-dong-no-hoa/292554/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.