Dư Phi không nhìn cô, như thể cô là một người vô hình, vẫn tiếp tục duy trì nhịp bước của mình, một bước hai bước ba bước, chính thức lướt qua cô.
Cô không thể nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ. Cứ như thể ban nãy, trước mặt anh, cô vừa diễn một vai diễn rất nực cười.
Cô không quay đầu, không dám quay đầu. Thế nhưng lại phảng phất nghe thấy tiếng bước chân anh tiến về phía cô gái kia rất rõ, nghe thấy tiếng cô ta vui vẻ đáp lại, thậm chí còn nghe thấy anh không hề từ chối, ngồi xuống rất gọn.
Đột nhiên cô cảm giác tất cả mọi người đang nhìn chòng chọc vào mình, tất cả ánh mắt nhìn cô xen lẫn đồng tình lẫn châm biếm.
Châm biếm cô không tự lượng sức, châm biếm cô… tự mình đa tình.
… Thường Tiếu, mình đã cao hơn cậu từ lâu.
… Thế nên, cậu có thể thử dựa vào mình.
… Thường Tiếu, chúng ta hôn nhé.
… Thường Tiếu, mình đã chờ cậu rất lâu.
… Nghĩ tới chuyện sẽ gả cho anh không?
…
… Anh chờ em.
Từng câu từng chữ anh nói đều chỉ như mới hôm qua. Từng cử chỉ từng hành động của anh nay rành rành trước mắt.
Mới vừa nãy, anh không nhìn cô, đi tới bên một người con gái khác.
… Không biết vì sao, cô rất muốn khóc, nhưng hốc mắt lại khô ran, một giọt nước mắt thôi cũng chẳng ứa ra được.
Cô vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ. Cách đây không lâu, cô là một người rất tự tin, trời sập thì lấy làm mền, đi đến đâu cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thẳng sải bước, hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-dong-no-hoa/292565/quyen-6-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.