Thường Tiếu không biết mình muốn đi đâu, cô cứ chạy như điên không mục đích trên đường.
Nước mắt nhiều thật nhiều, nhưng không thể chảy ra.
Vì mẹ cô nói, chỉ mong con hay nở nụ cười, luôn vui tươi…
Thế nhưng, tại sao tim cô lại đau thế này? Đau đến mức hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cô không hiểu, tại sao khi con người trưởng thành, lại có nhiều phiền não như vậy.
Cô không hiểu, tại sao mẹ Dư không thích mình, chẳng qua cô chỉ không cẩn thận mà thích con trai của bà mà thôi.
Cô rất ngoan, rất nghe lời mẹ Dư mà.
Không biết đã chạy bao lâu, chạy đến mức cả người mềm nhũn, cô mới đau khổ ôm cột điện bên đường, muốn òa lên khóc thật to, nhưng huhu… vì cột điện rất bẩn…
Cô hít mũi, hai mắt ngập nước ngơ ngác nhìn dòng xe qua lại như thoi trước mặt, nhìn nhà cao chọc trời tầng tầng lớp lớp, đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn.
Trái tim đang lơ lửng ở đâu đó, kẹt cứng, không tìm thấy.
Điều duy nhất cô có thể làm, là cắn răng, hít một hơi, không cho nước mắt rơi.
Cứ thế Thường Tiếu đứng ngay trên phố xá đông đúc náo nhiệt, thở hổn hển, mãi đến khi hơi thở về nhịp bình thường rồi mới nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, thấy khúc cua liền rẽ qua, thấy lằn đi bộ liền băng qua đường… Bỗng nhiên phát hiện thành phố cô đã ở suốt hai mươi năm qua, thì ra lại lớn đến thế, so ra, cô nhỏ bé vậy đấy.
Nghĩ tới thì mũi lại cay cay. Trên người chẳng mang gì theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-dong-no-hoa/292568/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.