Thương Vị Vãn tưởng rằng nước mắt của mình đã cạn khô qua bao năm tháng trước đây.
Nhiều cô gái, ở tuổi thiếu nữ mộng mơ đầy chất thơ, thường khóc vì tình yêu tan vỡ.
Nhưng cô thầm thích Chu Lãng suốt bảy năm, mà chưa từng rơi một giọt lệ vì anh ta.
Những người quen biết Thương Vị Vãn đều khen cô ổn định cảm xúc, tính tình tốt.
Họ đâu biết, sự kiên cường như thép của cô được rèn trong lò lửa dữ dội. Khi không được an ủi, cô nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng. Nhưng khoảnh khắc được an ủi, thép cứng như hóa thành lụa mềm.
Uất ức. Một nỗi đau uất ức không thể diễn tả bằng lời.
Vai Trình Khuyết khẽ cứng lại, rồi anh nhẹ nhàng ấn đầu cô vào vai mình, để thế giới của cô chìm vào bóng tối, trở nên tĩnh lặng. Cô khóc rất khẽ, nhưng nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, ngấm vào da thịt anh. Vai cô không ngừng run lên, rõ ràng đau đớn đến tột cùng, nhưng vẫn kìm nén, không dám bật ra tiếng.
Khoảnh khắc ấy, Trình Khuyết vuốt mái tóc mềm mại của cô, trong lòng dâng lên nỗi buồn khó tả.
Anh nghĩ, phải yêu thương cô nhiều hơn nữa mới đủ. Lần đầu tiên, Trình Khuyết cảm thấy xót xa cho một cô gái. Nhìn cô khóc, tim anh như bị dao cứa vài nhát.
Khóc không biết bao lâu, Thương Vị Vãn đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay anh, chạy đến thùng rác, nôn thốc nôn tháo. Chiếc bánh bao vừa ăn đều nôn hết ra.
Trình Khuyết đứng bên, đưa nước cho cô. Phản ứng của cô quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-gio-dem-co-thoi-dung-yen/2980404/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.