Khi đi học, thành tích của Thương Tình khá tốt, nhưng vì nhà có em trai và em gái, sau giờ học cô không có thời gian làm bài tập. Vì vậy, cô phải tranh thủ từng giây từng phút ở trường để hoàn thành bài tập và ôn trước nội dung cho ngày hôm sau.
Từ tiểu học đến trung học cơ sở, cô luôn nằm trong top ba của lớp. Kết quả thi tốt nghiệp trung học cũng khá, nhưng không đủ để vào trường cấp ba tốt nhất ở huyện. Cuối cùng, cô chọn một trường cấp ba bình thường, vì thầy giáo phụ trách tuyển sinh hứa rằng nếu cô học ở đó, sẽ được miễn học phí 800 tệ một năm.
Nhưng chọn trường đó thì phải ở nội trú, còn phải trả phí ký túc xá và tiền sách vở.
Lúc ấy, Thương Tình ngồi trong nhà, nghe bố mẹ ngồi đó thở dài than vãn cả buổi, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý cho cô đi học.
Có lẽ cô không phải người đặc biệt thông minh. Sau khi lên cấp ba, cô rõ ràng không theo kịp bài vở, nhưng thành tích vẫn khá vì nguồn học sinh của trường cấp ba này rất tệ. Trong giờ học, chẳng mấy bạn nghiêm túc lắng nghe, hoặc là chơi game, hoặc đọc tiểu thuyết, truyện tranh.
Thương Tình ngồi giữa các bạn, có vẻ lạc lõng.
Nhưng cô vẫn cố gắng. Cô biết rằng có lẽ chỉ khi thi đậu đại học, cô mới có cơ hội rời khỏi cái huyện này.
Cô còn muốn dẫn em gái đi cùng.
Chỉ là trời không chiều lòng người. Năm lớp 11, trong kỳ nghỉ về nhà, cô nghe bố mẹ bàn bạc về chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-gio-dem-co-thoi-dung-yen/2980456/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.