Tô Nam Chi rất thích đảo Đan Chu, không chỉ vì đây là một hòn đảo lãng mạn tràn đầy tình người, mà còn vì đây là quê hương của người cô yêu, anh sinh ra và lớn lên ở đây, từ một đứa trẻ rồi trở thành người lớn.
Hòn đảo này chứng kiến sự trưởng thành của anh, mỗi ngóc ngách đều in dấu ấn tuổi thơ của anh.
Cô tò mò về những câu chuyện tuổi thơ của anh trên hòn đảo này.
Biết được suy nghĩ của cô, Trần Tuế An đặc biệt chọn một ngày trời nắng đẹp, dẫn cô đi một vòng quanh đảo, tìm kiếm dấu vết cuộc sống của anh từ thuở nhỏ đến lớn.
Chiếc xe điện lao vun vút trên đường, gió mùa hè cùng hai người thỏa thích ôm ấp.
Tô Nam Chi ngồi sau xe điện, hai tay ôm eo anh, áp má vào lưng anh, nghiêng đầu nhìn ngắm cảnh vật trước mắt liên tục thay đổi.
Trần Tuế An liếc nhìn vào gương chiếu hậu, thấy mái tóc cô bay bay, khẽ cười thành tiếng.
Thật tiếc, tiếng cười bị tiếng gió rít và tiếng gầm rú của động cơ át đi.
Cảm nhận được lực ôm ở eo, anh lại tăng ga.
Chỉ là lần trước anh cố tình nghịch ngợm, còn lần này chỉ đơn thuần là muốn nhanh chóng đến nơi.
“Đến rồi!”
Trần Tuế An đạp phanh, dừng xe một cách nhẹ nhàng trước cửa trường mẫu giáo Đan Chu.
“Trạm đầu tiên: Trường mẫu giáo Đan Chu.” Anh vừa nói vừa đỡ Tô Nam Chi xuống xe, “Đây là nơi anh bắt đầu được đi học.”
Trong không gian nhỏ bé này, Trần Tuế An lần đầu tiên học được cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-ha-an-vien-keo-di/480609/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.