Đầu đường thành Thanh Dương không nhiều người lắm, trên đường cũng không biết vì nguyên do gì lại trồng rất nhiều dương liễu. Trên những cành liễu chỉ vừa nhú ra một ít chồi xuân, gió lạnh thổi qua cành đung đưa, những người đi trên đường thường thường bị nhánh liễu rũ quật trúng.
Triển Chiêu cầm kiếm chậm rãi đi tới trước, Công Tôn theo ở phía sau, bế Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử khá nặng, nhưng bé lại nằng nặc bám dính theo Công Tôn, cứ ôm lấy cổ của y không buông, hơn nữa vừa rồi bị hoảng sợ nên cũng không chịu ngồi trên lừa. Vốn lúc đầu Công Tôn phải chọn một con lừa nhỏ là bởi vì lo rằng ngựa rất cao, Tiểu Tứ Tử sẽ bị sợ hãi, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả con lừa cũng không dám ngồi. Cánh tay Công Tôn tuy đã mỏi nhừ, nhưng cũng không chịu đặt bé xuống, Triệu Phổ ở bên cạnh nhìn, vừa rồi nếu như có chút bỡn cợt vui đùa thì hiện tại lại thực sự muốn giúp Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử. Chẳng qua, trong đầu Triệu Phổ cũng vừa hiện lên một ý niệm… Đó là lý do mà thư sinh mang tiếng vô dụng, ngay cả một đứa trẻ cũng bế không nổi.
Tuy Triệu Phổ nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói, “Các ngươi có đói bụng không? Ăn cơm xong lại đi tiếp?”
Triển Chiêu quay đầu lại, cười, “Được.”
Công Tôn khẽ nhíu mày, “Người bệnh kia có thể chờ được sao?”
Triển Chiêu khoát khoát tay, vô tư nói, “Dù sao hắn cũng không phải bị bệnh một hai ngày, đợi một canh giờ nữa chắc cũng không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-long-tuy-nguyet/1597981/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.