Công Tôn châm cứu khử độc cho Bàng Dục, rất nhanh, độc tố trong cơ thể Bàng Dục đã bị thanh trừ, ý thức của hắn cũng hoàn toàn tỉnh lại, ngoại trừ trên người có chút vô lực và gân cốt còn đau ê ẩm, thì cơ bản đã hết nguy hiểm.
Bàng Dục giương mắt thấy người cứu mình chính là Công Tôn, có chút xấu hổ, một hồi mới lên tiếng, “Đa tạ tiên sinh cứu giúp.”
Công Tôn hơi giật mình, xoay mặt nhìn Bàng Dục, nói, “Đại nạn không chết, là bởi vì có người nguyện ý cứu ngươi, sau ngay ngươi nên thu liễm chút, đừng hại người. Cần biết làm chuyện tốt giúp đỡ mọi người cũng tức là chính mình hướng thiện.”
Bàng Dục ngẩn người, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, Tiểu Tứ tử chạy vào, nấp phía sau Công Tôn nhìn xung quanh, hỏi, “Phụ thân, Tiểu Bàn tử (bé mập) ổn rồi sao? Tiểu Đỗ tử cứ khóc mãi ở bên ngoài.”
Bàng Dục khó hiểu, đang suy nghĩ cái gì mà Tiểu Bàn tử Tiểu Đỗ tử, chỉ thấy Thái sư Bàng Cát khóc từ ngoài cửa chạy vào, nói, “Dục nhi a, ngươi hù chết ta rồi.”
Bàng Dục trên mặt ửng đỏ, nói, “Phụ thân, con không sao rồi.”
Những người còn lại cũng vào, thấy Bàng Dục thực sự được cứu sống, cũng đều âm thầm bội phục Công Tôn —— chẳng lẽ gống như Tiểu Tứ tử từng nói, không có ai mà y không thể cứu?
“An Lạc Hầu, có thể kể một chút tình huống khi đó không?” Bao Chửng hỏi Bàng Dục.
Bàng Dục gật đầu, nói, “Lúc đó… Ta vốn cũng không muốn gây sự, chỉ là người Cao Ly
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-long-tuy-nguyet/1598005/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.