Công Tôn và Triệu Phổ song song rơi xuống sườn dốc, chưa rơi bao lâu, cũng không rơi quá sâu, dưới chân đã xuất hiện một mảnh đất bằng phẳng.
Triệu Phổ vững vàng ôm Công Tôn đáp xuống đất.
Công Tôn bị dọa nhảy dựng, bất quá phát hiện đã đứng vững mới thở phào nhẹ nhõm, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ hiển nhiên đang nhìn y.
Hai người đối diện.
Triệu Phổ nói, “Thật không ngờ ngươi lại nhảy xuống theo ta.”
Công Tôn phi thường lạnh lùng nói, “Ta trượt chân.”
Triệu Phổ nheo mắt lại, “Xạo quá.”
“Không.” Công Tôn vẫn trấn định như cũ, “Là thật! Ta sẽ không nhảy xuống theo ngươi, ta vốn định vỗ tay khen hay, không ngờ lại gặp bất trắc.”
… Trầm mặc…
“A!” Công Tôn cả kinh kêu lên một tiếng, bị Triệu Phổ đè lại hôn.
“Ngươi muốn gì?!” Công Tôn ngăn trở đầu hắn.
“Xú thư ngốc, hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh à?!” Triệu Phổ phát cáu, giở thủ đoạn, thư ngốc sẽ hận chết hắn, nhưng hắn lại không có cách trị y.
“A, đừng sờ bậy!”
“Càng muốn!” Triệu Phổ đùa giỡn lưu manh, “Ngươi đánh ta đi!”
.
Phía trên, Tử Ảnh và Giả Ảnh dỏng tai lên nghe.
Tử Ảnh: “U, động tác của Vương gia rất nhanh a!”
“Ừa!” Giả Ảnh gật đầu, “Vương gia, thuận thế xông lên*, bắt Công Tôn đi!”
*(nguyên văn: Nhất cổ tác khí là một hành ngữ điển tích, trong “Tả Truyện” Trang Công thập niên có viết: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-long-tuy-nguyet/1598103/quyen-2-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.