Bọn Triệu Phổ nhảy lên tường của hậu viện chùa, thì thấy những hắc y nhân kia lén lút kiểm tra từng gian từng gian thiền phòng, cuối cùng xác định một gian thiền đường ở góc phía Tây phía sau đại điện, đi đến, vây quanh bên cửa sổ nhìn vào trong.
Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, nhướng mi với hắn —— Đại hòa thượng hẳn là ở chỗ này.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy lúc này, Tử Ảnh và Giả Ảnh đã đáp xuống trên đỉnh, nhẹ nhàng nhấc lên một viên ngói, sau khi nhìn thoáng qua, hai người đối Triệu Phổ gật đầu, ý bảo bên trong quả thật có một đại hòa thượng.
Bọn Triệu Phổ đều thi triển khinh công, nhảy lên trên đỉnh, lặng yên không tiếng động đáp xuống bên cạnh bọn Giả Ảnh, nín thở ngưng thần, từ khe hở nhìn xuống.
Chỉ thấy những hắc y nhân này nạy mở cửa phòng xông vào trong, vây quanh hòa thượng kia.
Hòa thượng nhắm mắt ngưng thần, tựa hồ không phát hiện.
“Bác Ác, minh chủ chúng ta có việc muốn trao đổi với ngươi, mời đi một chuyến.” Một hắc y nhân dẫn đầu quát.
Bọn Triệu Phổ đều trong lòng khẽ động, minh chủ? Chẳng lẽ là Tà Hữu Đạo? Tất cả mọi người nghĩ đây là đầu mối tốt, trước tiên đừng đả thảo kinh xà, theo bọn họ đi, nói không chừng có thể nhìn thấy Tà Hữu Đạo!
Một lúc lâu, đại hòa thượng kia mới từ từ mở mắt, liếc nhìn đám hắc y nhân, chậm rãi mở miệng, “Ta đã quy y ngã phật, không gặp hạng người tà ác ngạt độc kia.”
Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-long-tuy-nguyet/426241/quyen-3-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.