Sau khi một đám người rời đi, xung quanh lần thứ hai rơi vào yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng nói của người gõ mõ cầm canh, tưởng như những gì mới xảy ra chỉ là ảo giác.
Diệp Cuồng Ca trực tiếp ôm lấy Mục Tử Thanh, tiểu tử nhíu lông mày, nhắm chặt hai mắt, môi khô nứt, chỉ còn tồn tại một tia tức giận. Y không phát hiện ra Mục Tử Minh, chỉ ôm Mục Tử Thanh trở về phòng.
Đẩy cửa phòng ra, đem đứa nhỏ đặt lên giường. Diệp Cuồng Ca mở y phục cho hắn, vì hắn kiểm tra thương thế. Một luồng sóng chân khí từ trong tay Diệp Cuồng Ca chậm rãi tiến vào cơ thể Mục Tử Thanh.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rên yếu ớt từ đứa nhỏ.
Diệp Cuồng Ca nhắm hai mắt tiêu hóa tất cả những chuyện vừa phát sinh, y cũng không ngờ chính mình sẽ nhận lấy hai đứa nhỏ. Diệp gia bản vốn chỉ có mình y, từ khi nàng ấy mất, nơi này càng quạnh quẽ. Y cũng không định tái hôn, hạ nhân và chính y đều cho rằng Diệp gia sẽ như vậy tuyệt hậu.
Thôi, suy nghĩ nhiều vô ích, chỉ cần hai đứa nhỏ này nghe lời, y cũng không phải nhọc công nuôi chúng lớn.
Cảm nhận được thân thể đứa nhỏ đang ấm dần lên, máu cũng lưu thông trở lại, Diệp Cuồng Ca mở mắt, vừa vặn thấy một đôi mắt to tròn đang đánh giá y.
Diệp Cuồng Ca một đời giết người vô số, tuy có một gương mặt tuấn tú, nhưng sát khí tỏa khắp người, không chỉ làm bọn trẻ con khóc thét, mà người lớn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-nhu-cuong-ca/398248/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.