Nghe Nguyên Gia Dật nói vậy, cơ thể Bạc Thận Ngôn như bị rút sạch sức lực, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Giọng nói của Nguyên Gia Dật vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến từng cơn đau nhức cho hắn, hắn nhíu chặt mày, hơi hé miệng thở nhẹ.
"Tạm thời đừng nói chuyện, Gia Gia, việc cần thiết bây giờ là em nghỉ ngơi thật tốt và chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, được chứ?"
Bạc Thận Ngôn dùng mu bàn tay để kiểm tra nhiệt độ cốc nước ấm hắn vừa mới đun, đặt ở bên cạnh môi Nguyên Gia Dật, chân tay lại luống cuống không biết phải làm thế nào để đút cho cậu.
Đây là lúc Nguyên Gia Dật yếu mềm nhất, nhưng đối với Bạc Thận Ngôn mà nói hắn lại vô cùng sợ dáng vẻ này của cậu.
Giống như người trên giường chỉ cần có một ánh mắt chống cự không muốn, hoặc chỉ một câu nói "Tôi không uống", đều sẽ khiến Bạc Thận Ngôn đau lòng đến chết.
Nguyên Gia Dật không nói gì, ánh mắt cậu vẫn bình tĩnh và trầm lặng như biển sâu.
Nhưng Bạc Thận Ngôn biết, đây là sóng ngầm.
Bác sĩ trực ban đi vào kiểm tra miệng vết thương của Nguyên Gia Dật, cộng thêm áp lực mà Bạc Thận Ngôn đã dặn dò trước đó, liên tục nói những lời lạc quan về vết thương trên tay cậu, nhằm giúp Nguyên Gia Dật yên tâm dưỡng sức khỏe tật tốt, chuyện cầm lại dao phẫu thuật cũng không phải quá khó khăn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/528658/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.