Tiếng thở dốc, tiếng đi đường, tiếng cửa xe mở ra.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Len lỏi vào hơi thở và từng lỗ chân lông.
Như nhấn chìm tất cả mọi người.
Nguyên Gia Dật mệt mỏi muốn hé mắt ra nhìn.
Nhưng không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chỉ có giọng nói kia văng vẳng bên tai, cùng tiếng tim đập trầm ổn và kiên định.
"...."
Nguyên Gia Dật thử mở miệng muốn nói, nhưng vẫn bất lực.
Hình như cậu bị thương.
Còn chảy máu nữa.
Nguyên Gia Dật nghẹn ngào, yết hầu chuyển động, bám lấy cánh tay của người đang ôm cậu.
"Đừng chạm vào..."
Đừng chạm vào máu của cậu.
Cổ họng lại cảm nhận được vị máu, khiến Nguyên Gia Dật vừa nói được vài từ đã bắt đầu ho khan mạnh.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia lại vang bên tai, nếu nghe kỹ thì còn có chút run rẩy, "Gia Gia, đừng cử động, ngoan nào."
"Anh..."
Nguyên Gia Dật muốn mở to mắt để nhìn, lại bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên, che đi đôi mắt với mí mắt nặng nề của cậu.
"Ngủ đi, ngoan, ngủ một giấc thật sâu, ngủ rồi sẽ không thấy đau nữa."
Có lẽ chưa từng nhận được sự quan tâm chân thành nên Nguyên Gia Dật vô cùng trân trọng giây phút này, nhanh chóng nghe lời thả lỏng toàn bộ người, giống hệt một đứa trẻ đang thi đua cùng những đứa trẻ khác, xem ai là người ngoan nhất trong lòng thầy giáo, mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-phong-thu-uoc/528698/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.