Chương trước Chương 1 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 2 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 3 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 4 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 5 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 6 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 7 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 8 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 9 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292
Chương sau
Có lẽ là hồn phách hấp dẫn nhau, từ trong sương mù dày đặc Ngụy Ninh từ từ đi về phía căn phòng kia, trước cửa, cái bóng giống mình đang bám dính lấy một cái bóng khác, quyến luyến như con với mẹ, mỗi khi cái bóng kia cử động một chút là “chính mình” cũng theo phía sau. Sương mù màu xám trắng dày đặc tràn ngập khắp trời đất. Phía trước, hai cái bóng gắn bó với nhau, xa xa nhìn, hình dáng mơ hồ của bọn họ cứ như nước, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, giống như nước sữa giao hòa với nhau, ở đây tất cả đều từ sương mù xám trắng cô đọng thành hình thể, vốn dĩ bình thường, nhưng vì bọn họ quá dính vào nhau, quấn lấy nhau lại làm hiện ra chút gì đó ái muội, tình cảm không rõ ràng. Ngụy Ninh cảm thấy không quá thoải mái. Cảm giác này không biết từ đâu tới, đại khái là nhìn một người giống mình bám dính lấy người khác như vậy, không rét mà cũng bám lấy người khác nên thấy khó hiểu và khó chịu đi. Mang theo cảm xúc này, Ngụy Ninh rốt cục tới gần bọn họ một khoảng không xa, Ngụy Ninh liền nhìn thấy “Ngụy Tích” lôi kéo “chính mình” đi về phía anh, khoảng cách càng gần, Ngụy Ninh lại càng có cảm giác cơ thể bỗng nhiên bị hút về phía trước, anh gắng cố định cơ thể mình, vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, nhưng lực hút hồn phách này thật sự quá mạnh. “Chính mình” đứng bên cạnh “Ngụy Tích”, từ từ, nhìn mình. Rõ ràng “hắn” có chút do dự, hiển nhiên, sức hút của hồn phách cũng có tác dụng với “hắn”, nhưng “hắn” lại không chịu rời khỏi “Ngụy Tích” mà đi về phía mình. “Ngụy Tích” đẩy “hắn” ra khỏi người mình, “hắn” lại làm mình làm mẩy như trẻ con, không chịu nghe, không chịu rời khỏi “Ngụy Tích”. Ngụy Ninh cảm thấy chính mình xông khí, anh bực mình. Dưới cơn xúc động, anh chạy nhanh đến bên người “chính mình”, tóm lấy một cánh tay “hắn”, vừa bị tóm lấy “chính mình” liền như bị hỏa thiêu, phát ra âm thanh khiến người ta khó chịu, màng nhĩ như sắp thủng. Nghe tiếng rít đó, Ngụy Ninh cảm giác chính mình cũng bị ảnh hưởng, anh cảm thấy đầu đau nhức từng cơn, từng đợt ngất đi, mơ mơ hồ hồ, vốn là nhẹ nhàng như một cái lông chim ướt, chốc lát trở nên trầm trọng như một tòa nhà cao ngất đè. Lúc này, “Ngụy Tích” vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên hành động, tay cậu đẩy về phía trước, liền mang “Ngụy Ninh” đứng cạnh cậu đẩy vào người Ngụy Ninh, mà tay vung lên, một mảng bụi âm khí đen liền mang hai “người” trói vào với nhau. Hồn phách người thành niên đều khá vững, sẽ không dễ xảy ra chuyện ném hồn như thế này, mà một khi đã xảy ra thì chứng tỏ vấn đề khá nghiêm trọng, muốn mang hồn phách quay lại mà không kèm theo di chứng thật sự khó khăn, giống như chiêu hồn hoặc thu hồn, cùng lắm là mang hồn phách về chỗ cũ, về những chuyện khác đành hữu tâm vô lực, chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Vận khí tốt, sẽ không khác so với trước khi bị ném hồn, vận khí không tốt thì có khi biến thành kẻ đần độn. Ngụy Ninh nhìn thấy “chính mình” liền ra sức giãy dụa, “chính mình” cũng như vậy, việc này giống như hai người chém giết nhanh để giành thắng lợi cuối cùng ấy, đương nhiên, hồn phách dung hợp không giống thế nhưng sự đau khổ và đấu tranh thì như vậy. Mà sở dĩ hồn phách Ngụy Ninh quay về cơ thể khó khăn đến vậy, nguyên nhân chỉ vì cái hồn phách bị ném đi kia không chịu hợp tác, không chịu cứ như vậy mà quay về cơ thể. Cũng không biết đã ở trong sương mù dày đặc này bao lâu, cuối cùng, đến khi hồn phách đã quay lại cơ thể xong, vẻ mặt Ngụy Ninh có chút dại ra, ánh mắt đăm đăm không hề có sinh khí của người bình thường. Anh ngơ ngác đứng tại đó, không nhúc nhích. Lúc này, “Ngụy Tích” luôn ở bên cạnh bước tới, dắt tay anh chậm rãi đi về phía trước, cơ thể Ngụy Ninh không chút phản kháng mà làm theo, bất ngờ chính là đối với việc bị dắt đi này anh không hề bài xích hoặc phản cảm, cùng lắm là cảm thấy ngại ngùng, nhưng không muốn tránh —- động tác này dường như đã làm rất nhiều lần, tự nhiên thành thói quen. Đến lúc đi tới trước “gian phòng” kia, “Ngụy Tích” dắt anh vào, bên trong cũng mông lung, mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái, có bàn, ghế, giường, thậm chí còn có một cái giá sách và tủ quần áo cạnh tường, Ngụy Ninh nhìn, cảm thấy bài trí nơi này có chút quen mắt, đầu óc chậm chạp của anh nghĩ, đây không phải căn phòng trong nhà anh sao? Ngụy Ninh tránh khỏi tay “Ngụy Tích”, dọc theo tường, từ từ đi một vòng quanh phòng, trong đầu của anh dần hiện ra rất nhiều hình ảnh lộn xộn, những hình ảnh đó hỗn loạn không rõ, phá tung hết ký ức và tư duy của anh lên. “Ngụy Tích” nhìn anh tỉnh tỉnh mê mê, không biết vì sao lại tới gần, kéo tay anh, đi về một phía, chân bước đi cho có, Ngụy Ninh cũng không muốn bị người kéo đi, nhưng anh hoàn toàn không thể phản kháng “Ngụy Tích”, trong đám sương mù dày đặc này, hắn chỉ là một hồn phách bình thường mà không phải ác hồn. Đơn giản mà nói thì thực lực kém rất nhiều, nghiêng hẳn về một bên. Sau khi bọn họ đi quanh phòng một lần, đầu Ngụy Ninh đã bị nhét đầy hình ảnh, âm thanh lẫn lộn, sau đó, bọn họ ra khỏi cửa, Ngụy Ninh thử duỗi tay về phía vách tường kia, không hề bị cản trở mà cứ vậy xuyên qua, rõ ràng có đường tắt như vậy thế mà “Ngụy Tích” lại nhất định bắt anh phải quy củ đi qua cửa. Sương mù dày đặc màu xám trắng, một mảng tĩnh mịch, không có bất luận sinh cơ và sức sống. Con sông đen uốn lượn kia tản ra mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, thật giống như có vô số thi thể bị ném vào trong đó, bị ngâm, hư thối, hóa thành xương trắng, trở thành một phần của dòng sông, thế nên trải qua rất nhiều năm sau mùi hôi thối này trải khắp dòng sông cũng không tiêu tán được. Ngụy Ninh bị “Ngụy Tích” kéo đến bên bờ sông. Anh không muốn, anh sợ con sông kia, rất sợ, từ trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi khiến Ngụy Ninh vốn ngoan ngoãn để “Ngụy Tích” kéo đi lại liều mạng giãy dụa, nhưng dù có giãy dụa thế nào cũng cứ như ruồi bu ngọt, không chút tác dụng. “Ngụy Tích” cực kỳ kiên quyết mà lạnh lùng kéo anh vào trong dòng sông. Vừa chạm vào nước sông Ngụy Ninh liền không tiếng động mà rít lên “A a a a….”, anh ngửa đầu phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng dù anh kêu thảm thiết như vậy sương mù xung quanh cũng không chút lay động, “Ngụy Tích” vẫn cầm tay anh, ép buộc anh đứng trong dòng sông. Cứ như một bước bắt buộc phải làm. Trong đám sương mù dày đặc này, Ngụy Ninh không cách nào nói, chỉ có thể kêu “a a” cầu xin “Ngụy Tích”, hi vọng cậu có thể buông tha cho mình. “Ngụy Tích” là được ngưng tụ từ âm khí mà thành hình thể, dưới ánh mắt của anh, hơi lay động một chút, âm khí ở viền cơ thể tương đối loãng lập tức tán loạn, sương mù màu xám trắng dày đặc xung quanh như linh cẩu ngửi được mùi máu tươi, cũng rung độngt heo. Giống như hải triều, từng cơn sóng đánh lên người “Ngụy Tích”, cơ thể “Ngụy Tích” lung lay sắp đổ, vốn cơ thể được ngưng tụ thành thực chất cũng bắt đầu tán loạn, mà lúc này, Ngụy Ninh còn đang kêu gào trong đau khổ, giãy dụa, “Ngụy Tích” tóm được Ngụy Ninh, kéo anh lại gần, để anh dựa vào cơ thể mình. Từ trên người “Ngụy Tích” truyền đến một cỗ khí âm hàn, khiến “Ngụy Ninh” đang xao động cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, miệng anh kêu lên “a a” tủi thân, dường như đang kháng nghị “Ngụy Tích”, lại dường như đang làm nũng, cứ như trẻ con vừa bị người lớn đánh xong đã chạy tới đòi được an ủi vậy. Nhớ ngọt không nhớ đắng. Mà dù cơ thể “Ngụy Tích” bị vây trong đám sương mù cũng vẫn an ủi Ngụy Ninh, một khi Ngụy Ninh phát hiện dựa vào người “Ngụy Tích” sẽ cảm thấy tốt hơn, anh liền cứ vậy mà dính vào. Sương mù màu xám trắng vẫn như sóng cuộn, từng cơn từng cơn liên tiếp đánh tới, vô cùng hòa hợp, con sông đen vốn ảm trầm không tiếng động mà cũng bắt đầu có sóng, nước không cao quá thắt lưng hai người vốn không tính là “người”, nhất thời cũng có chút nguy hiểm. Đúng lúc này, ở giữa không trung xuất hiện hai cái bóng xám trắng, bọn họ dừng trên bờ sông. Một cái bóng quát to: “Cậu thật sự làm như vậy? Cậu có biết làm như thế thì cố gắng mười mấy năm của cậu chỉ là công cốc, cái đệt, cậu quá dại dột đến ta cũng không dám nhìn.” Một cái bóng khác tương đối bình tĩnh: “A Lâm, hiện tại nói vậy còn có ích gì, còn không nhanh kéo người lên, hiện tại cậu ta cũng ngâm đủ rồi, nước sông âm này đối với người chưa qua đời mà nói vô cùng kích thích, đợi nửa khắc nữa cái người gọi là A Ninh kia chắc là mãi mãi bị chìm vào nước sông mất.” Cái bóng được gọi là A Lâm hùng hùng hổ hổ tiến về phía trước. Khi hắn vừa muốn nhấc “Ngụy Tích” lên lại phát hiện ra Ngụy Ninh là được “Ngụy Tích” ôm vào trong ngực, không có chút dấu vết bị nước sông âm ăn mòn. Lúc này âm khí ngưng tụ thành cơ thể “Ngụy Tích” đã mỏng tới mức sắp trong suốt, không lâu nữa có lẽ sẽ tan trong sương mù. A Lâm hít một hơi, vừa kéo “Ngụy Tích” vừa nói: “Đáng sao?” Ngụy Ninh nhìn hai cái bóng kia, mơ mơ hồ hồ, lờ mờ, dường như so với “Ngụy Tích” còn mờ hơn, đến ngũ quan cũng bị chìm trong sương mù, chẳng phân biệt được ai với ai, chỉ có cặp mắt sắc bén nhìn anh rõ ràng, và âm thanh huyên náo kia vang vào trong tai anh, cứ như tiếng sấm. Dưới sự giúp đỡ của hai cái bóng, “Ngụy Tích” cuối cùng cũng được kéo ra khỏi dòng sông. Lúc này Ngụy Ninh mới phát hiện, thì ra vào sông đen thì dễ mà ra khỏi thì khó, cứ như bị nam châm hút lấy, khó mà thoát ra, may mà hai cái bóng này tới đúng lúc. Hai người mới được kéo lên bờ. Vừa lên bờ, “Ngụy Tích” liền buông Ngụy Ninh ra, ngã xuống bùn đất, mùi hôi tản ra, bám vào cơ thể cậu, đến mặt cũng chôn vào lớp bùn đó, Ngụy Ninh đứng ở bên cạnh, anh muốn kéo “Ngụy Tích” dậy nhưng cơ thể muốn động cũng không động được, cứ như bị đóng cọc, bị cố định tại đó, không thể động đậy. Lúc này, “Ngụy Tích” đang nằm trong đống bùn cựa mình một cái, nhìn hai người kia. “Phiền hai người đưa anh ấy quay về.” Âm thanh thanh thúy dễ nghe, giống như một thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, mang theo chút ngây ngô dụ dỗ lòng người. Ngụy Ninh nhìn cậu, vẫn luôn nhìn cậu, thật cứ như là muốn khắc người này vào trong đầu, ánh mắt chuyên chú đến mức chính anh cũng không nhận ra, mà “Ngụy Tích” cũng vậy, hai gương mặt mơ hồ, ngũ quan không rõ, lại khắc sâu vào mắt nhau, đồng thời giao hòa. Không biết tại sao, Ngụy Ninh không muốn rời đi. Nhưng mà, rời đi hay không không phải do anh quyết định, cái bóng được gọi là A Lâm kia kéo anh. “Lúc này sẽ không ném hồn nữa, những tên ác sát đó đã đi rồi, ngay lập tức sẽ chưa quay về, chắc cũng có công lao của cậu phải không? Vậy nên tôi sẽ tiễn cậu một đoạn đường miễn phí, khỏi cần cảm tạ.” Nói xong, hắn tóm lấy Ngụy Ninh, đem anh bay lên không trung lượn vài vòng như đĩa bay, sau đó dùng sức vứt vào không trung. “A ——” Ngụy Ninh hét thảm một tiếng, từ trong ác mộng tỉnh lại. Tiếng kêu thê lương cũng kinh động đến Ngụy Thời đang ngủ bên cạnh, hắn mơ màng tỉnh dậy, ánh mắt mông lung, hàm hồ hỏi: “Sao vậy sao vậy, sao kêu lớn tiếng vậy, tẩu hồn à, cái đệt, tôi mới ngủ được một lúc.” Nhắc đến hai chữ “Tẩu hồn” này, thần trí hắn liền thanh tỉnh lại, hai mắt trợn tròn, từ trên ghế đứng lên nhìn Ngụy Ninh đang nằm trên giường. Ngụy Ninh vẫn không nhúc nhích, sắc mặt xanh trắng, trên trán toàn là mồ hôi, ánh mắt đăm đăm không biết đang nhìn vào đâu, anh đột nhiên cầm tay Ngụy Thời, thất kinh nói. “Ngụy Thời, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ.”
Chương trước Chương 1 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 2 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 3 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 4 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 5 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 6 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 7 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 8 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 9 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292
Chương sau