Vưu Lộ tiến hành phẫu thuật gần bảy giờ, xuất huyết nhiều, trong quá trình giải phẫu bất tỉnh cùng với đủ loại tình trạng mà Vưu Khả Ý cũng không quen thuộc truyền đến không liên tục từ trong miệng y tá.
Vưu Khả Ý đứng ở ngoài phòng giải phẫu, trái tim cũng chưa từng buông lỏng chút nào.
Thậm chí cô cầu nguyện nếu như chị và em bé có thể bình yên vô sự bước ra khỏi phòng giải phẫu, coi như cô. . . . . . Coi như lập tức bị mẹ tóm lại cũng không sao cả!
Nhưng cô và Nghiêm Khuynh lại nên làm cái gì bây giờ? Đầu cô trống rỗng mà nghĩ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, lúc này cô mới kịp suy nghĩ Nghiêm Khuynh đi nơi nào.
Lại nhớ tới Vưu Lộ nói câu nói kia ở trên xe, cô chợt ý thức được một vấn đề: người đàn ông kia tới vì Nghiêm Khuynh!
Sau 6 giờ 47 phút trôi qua, đèn đỏ của phòng giải phẫu tắt. Vẻ mặt của bác sĩ và y tá mệt mỏi bước ra khỏi phòng giải phẫu, báo cho Vưu Khả Ý tất cả thuận lợi.
"Lớn nhỏ bình an, chúc mừng cô, là một bé trai."
Giờ phút này, rốt cuộc Vưu Khả Ý đặt mông ngồi ở trên ghế dài trên hành lang, nước mắt nhanh chóng trào ra.
Cô đi theo xe giải phẫu đến phòng bệnh, nhìn Vưu Lộ hôn mê được người ta đưa tới trên giường, vẫn nhỏ giọng kêu: "Nhẹ một chút, làm phiền cô nhẹ một chút. . . . . ."
Có lẽ bác sĩ, các y tá thường thấy bệnh nhân sau giải phẫu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sao-cung-phai-o-ben-nhau/2390360/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.