Lúc đến Ngô Trấn đã là hoàng hôn, Vưu Khả Ý đứng ở trên sân ga xa lạ, nhìn trấn cổ ngay cả sân ga cũng nhỏ hơn không chỉ một nửa so với sân ga ở thành phố, lại không khỏi an tâm hơn mấy phần.
Đứng trên sân ga chỉ có tốp năm tốp ba người, hai mẹ con kia xách hành lý nói lời từ biệt với cô, chúc cô chơi vui vẻ.
Hình như cô gái nhỏ thật sự thích cô, vẫn lôi kéo tay của cô nói: "Chị, chị đến nhà em ăn cơm đi, ba em nấu cơm rất ngon đấy!"
Người mẹ hơi ngượng ngùng kéo cô bé từ trước mặt Vưu Khả Ý lại: "Nữu Nữu ngoan, không nên cho chị thêm phiền toái."
Vưu Khả Ý ngồi xổm xuống nhéo mặt của Nữu Nữu, sau đó đứng dậy cười vẫy tay với hai người, sau khi nhìn thấy họ rời khỏi nhà ga, suy nghĩ một chút, rút sim điện thoại từ trong điện thoại di động đã tắt máy ra, sau đó nghĩa vô phản cố* ném tới trên đường ray.
* nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước
Cho dù có pin, điện thoại di động cũng không thể sử dụng nữa, không chỉ điện thoại di động, thẻ căn cước, □□. . . . . . Những thứ này cũng không thể dùng. Ngay từ đầu cô còn băn khoăn có thể tìm ngân hàng báo mất giấy tờ không, dù sao có thẻ căn cước trong tay, không lo không thể bổ sung. Nhưng tĩnh tâm nghĩ lại, cô liền bỏ suy nghĩ này.
Nguyên nhân là những thứ này đều sẽ ghi chép ở trên điện tử.
Cậu cô làm cảnh sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sao-cung-phai-o-ben-nhau/2390376/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.