Bảy giờ 23 phút, chiếc xe cuối cùng đi thành phố Z đang xét vé, tài xế vừa đi từ đầu xe tới đuôi xe thu vé, vừa không ngừng dặn dò: "Gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, nịt chặt dây an toàn!"
Người trong xe cũng không nhiều, thời gian này người muốn đi thành phố Z vốn cũng ít, sau khi thu xong vé, tài xế liếc nhìn bên ngoài, còn kém hai phút để xuất phát. Anh ta dứt khoát ngồi lên ghế lái, chuẩn bị nói một chút trước khi xuất phát rời đi.
Ngay khi cửa xe sắp khép lại, anh ta cũng không thấy rõ người bên ngoài tiến vào thế nào, có một người đàn ông trẻ tuổi cứ như vậy nhảy một cái mà vào.
Tài xế bị dọa giật mình, nghiêng đầu trợn mắt há miệng theo dõi anh: "Anh… anh làm gì?"
Người nọ mặc bộ đồ đen, thân hình thon dài, vẻ mặt khắc nghiệt, đứng ở trong xe có một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Anh từ trên cao nhìn xuống tài xế, không hề nói gì, chỉ nâng cánh tay lên, sau đó mở lòng tay rảnh ra.
Năm ngón tay mảnh khảnh thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay đặt vé xe.
Tài xế: ". . . . . ."
Thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Nghiêm Khuynh chọn chỗ ngồi không có ai rồi ngồi xuống, từ khi bắt đầu ngồi xuống, liền móc điện thoại di động ra không ngừng gọi điện thoại.
Tắt máy, tắt máy, tắt máy.
Mặc kệ gọi bao nhiêu lần, bên kia vẫn đáp lại giống như lúc trước.
Chân mày anh nhăn thành một cục, vẻ mặt không kiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sao-cung-phai-o-ben-nhau/2390406/chuong-42-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.