Đêm giao thừa, Lâm Tiễn uyển chuyển từ chối lời mời của cha mẹ mình. Trải qua một đêm không ngủ đầu tiên ở nhà riêng của cô và Tiêu Uyển Thanh.
Điểm 12 giờ, tiếng pháo hoa chói tai vang lên, Lâm Tiễn bịt tai Tiêu Uyển Thanh, cùng nàng xem pháo hoa trêи ban công. Trong không khí thoang thoảng mùi lửa, cô cảm nhận được tiếng thở gấp gáp của nhau.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn vẫn đang ngủ ngon lành trêи giường, liền nghênh đón làn sóng khách đầu tiên của năm mới — Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn.
Nếu không phải năm mới không thể đuổi khách, cũng không thể nói lời khó nghe, Lâm Tiễn bật dậy dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mở cửa liền muốn mắng người.
Ai nửa đêm trời còn chưa sáng mà đến nhà người khác chúc Tết rồi?!
Nhưng mà Thời Mãn cười đến ngoan ngoãn, Hạ Chi Cẩn cười đến mỹ lệ chân thành, Lâm Tiễn muốn ngọa tào một tiếng những cũng không nỡ mắng gương mặt tươi cười của hai người kia.
Sau khi vào nhà, cả hai ngượng ngùng giải thích với Lâm Tiễn, bởi vì có paparazzi đang theo dõi, lại không tiện đón năm mới cùng nhau nên họ muốn đến chúc Tết cô và Tiêu Uyển Thanh. Bởi vậy chỉ có thể thừa tới đây, cũng không để ý giờ giấc mà đến đây.
Về tình cảm có thể tha thứ, còn phi thường có tâm. Lâm Tiễn lắc lắc đầu thanh tỉnh đầu óc, không chỉ tha thứ cho hai người kia, mà còn vì chính mình vừa rồi không vui mà cảm thấy xấu hổ. Để bù lại, thời điểm nấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426463/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.