Lâm Tiễn làm gián đoạn kế hoạch của Tiêu Uyển Thanh. Mặc dù Lâm Tiễn liền mãi tỏ vẻ Lâm Mẹ sẽ không để ý, nhưng Tiêu Uyển Thanh nhất quyết về nhà trước, tắm rửa thay quần áo sạch mới lại xuất phát đi Nam khu. May mà hai người dậy sớm, nghĩa trang nằm ở giữa hai khu nam bắc, thời gian trở về cũng không quá lâu. Cho nên khi Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn đến cổng nhà Lâm gia, mặt trời vừa chuyển xuống phía nam, tức là trước bữa trưa.
Kể từ khi nàng chuyển đến Bắc khu hơn mười năm trước, đây là lần thứ ba Tiêu Uyển Thanh bước chân vào tiểu khu Lâm Mẹ cùng Lâm ba sống. Lần đầu tiên, nàng có chút sợ hãi tự an ủi bản thân. Lần thứ hai, nàng lấy hết dũng khí mỏng manh để áp tuyệt vọng xuống. Nhưng lần này là lần thứ ba, nàng cùng Lâm Tiễn tay trong tay, ngoại trừ mong đợi mờ nhạt bị đè nén, còn có lo lắng cùng khẩn trương không thể khống chế.
Hai người lần lượt bước vào thang máy, Tiêu Uyển Thanh đặt món quà trong tay xuống, duỗi tay bấm nút tầng. Nàng duỗi ra ngón trỏ mảnh khảnh trắng nõn, vừa mới ấn xuống phím, Lâm Tiễn liền duỗi ra túi cầm tay của nàng, nhìn xuống nàng, hỏi: "Phán Phán, tay dì đang run sao?"
Tiêu Uyển Thanh nhướng mắt, đụng phải ánh mắt quan tâm của nữ hài, nhanh chóng dời đi tầm mắt, tầm mắt rơi xuống món quà Tết tinh xảo dưới đất. Nàng tự nhiên thu tay bị Lâm Tiễn nắm, nâng món quà lên, cười khổ phủ nhận, "Dì không có."
Đôi lông mày thanh tú của Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426468/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.