Ra khỏi bệnh viện, Lâm ba mới phát hiện trời có mưa nhẹ. Ông lo lắng Lâm Tiễn gặp mưa bị cảm lạnh, muốn cô đợi ở đây, ông lên xe lấy ô rồi quay lại đón cô. Nhưng nhìn bộ dáng trầm mặc cùng quật cường của Lâm Tiễn, nghĩ đến lời khuyên của Lâm Mẹ, ông vẫn lo lắng Lâm Tiễn sẽ rời đi không nói một lời.
Ông cởi áo khoác che trêи đầu Lâm Tiễn, trấn an cô: "Mưa không lớn, chúng ta đi nhanh một chút là được rồi."
Lâm Tiễn nghiêng đầu nhìn ông một cái, sau đó thống khổ ngẩng đầu nở nụ cười khổ. Cô bước ra khỏi chỗ ông che, không chút do dự bước ra mưa.
Trêи đường đến nhà bà ngoại, Lâm Tiễn khẽ nhắm mắt lại, đặt tay phải lên mặt dây chuyền bạch ngọc mà Tiêu Uyển Thanh đưa cho cô, nghĩ đến dáng vẻ của Tiêu Uyển Thanh khi cô rời đi, nghĩ đến những lời trách cứ của Ôn Đồng đối với cô.
Cô bình tĩnh lại một chút, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Ba, tuy bây giờ con về với ba, nhưng con sẽ không thỏa hiệp."
Ngày này có lẽ là ngày khó khăn nhất, hỗn loạn nhất cùng kinh tâm nhất mà Lâm Ba đã trải qua trong nửa đời người. Vợ vẫn nằm trêи giường bệnh, con gái yêu cũng thương tâm bất lực chưa từng thấy, ông bị kẹt giữa hai người, chật vật tiến, lui. Ông buồn bực Lâm Tiễn không hiểu chuyên, nhưng cũng cảm thấy đau lòng cho cô.
Ông nặng nề thở dài một hơi, ổn định lại ngữ khí để thuyết phục Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, thái độ của mẹ con bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-sinh-vi-ky/1426534/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.